Edit: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm hoàn toàn bị hắn chọc giận, nhưng tiếng cười vốn không chịu dừng lại của hắn, sau một giây, đột nhiên im bặt…
Trong nháy mắt, một thanh kiếm sắc bén, lạnh lẽo đâm thủng cổ họng hắn.
Chu Vô Tâm giật mình, lui về sau một bước.
Kiếm bị rút ra, Phó Trầm ngã xuống.
“Cảnh Lâm?” Chu Vô Tâm bất ngờ hô một tiếng: “Sao huynh lại ở đây!”
Cảnh Lâm tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng liếc nhìn thi thể trên đất: “Hắn đã biết chuyện không nên biết vì thế hắn nhất định phải chết.”
“Không phải, ý ta muốn hỏi là sao huynh đột nhiên xuất hiện ở đây? Không phải huynh nên ở Điển Thương Các à?”
“Ta đã đến đây mấy ngày trước rồi, nhưng vẫn chưa xuất hiện mà thôi.” Sắc mặt Cảnh Lâm vẫn âm trầm như cũng nhưng Chu Vô Tâm vẫn mơ hồ hình thấy ý cười ẩn sâu dưới lấp mặt nạ âm u ấy.
Chu Vô Tâm có thể trò chuyện với hắn giống như trước thế này, sao không khiến hắn vui vẻ được!
Cảnh Lâm vượt qua thi thể Phó Trầm, lại gần Chu Vô Tâm, nói với nàng: “Những ngày qua ta vẫn phái người bảo vệ muội, trong lúc vô tình biết được người này là do Bắc Yên tìm đến. Mục đích là để muội và Bắc Vọng bất hòa, làm muội rời khỏi hắn.”
“Bắc Yên? Không phải nàng ta là muội muội của Bắc Vọng sao, vì sao phải làm như vậy?”
Cảnh Lâm cười cợt, cũng không giải thích.
Rất rõ ràng, nguyên nhân để Bắc Yên làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112688/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.