Edit: Thủy Lưu Ly
Ninh Liên nhìn bóng lưng hắn, gương mặt hoa đào mang theo cảm xúc mà mọi người không thể đọc hiểu, đột nhiên, hắn lớn tiếng thông báo: “Người đâu, Thất hoàng tử phạm thượng, bắt hắn nhốt lại cho bản vương, không được phép để hắn đi đến bất cứ nơi nào!”
Đêm khuya.
Dưới ánh nến, Ninh Liên tỉ mỉ nhìn ngắm cây quạt bạch ngọc trong tay. Trong lúc lại mở lại đóng, dường như bên tai hắn có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Nhưng khi hắn đưa tay ra muốn chạm vào người ấy, lại chỉ có thể chạm vào khoảng không.
Ninh Liên bị ký ức bùa vây, cả người đờ ra nên không phát hiện Ninh An đã đến.
Ninh An không quấy rầy hắn, đợi đến khi hắn phát hiện mình mới mở miệng, kiên định nói: “Cửu ca, ta sẽ giúp chàng.”
Nghe vậy, Ninh Liên sầm mặt: “Chuyện này, không cần ngươi nhúng tay.”
Ninh An làm ngơ lời hắn nói, bình tĩnh lấy một thứ trong lòng ra đưa cho hắn: “Đây là binh phù của phụ thân ta, có nó, chàng có thể điều động toàn bộ binh lực trong Kinh thành.”
Ninh Liên nhìn binh phù, kinh ngạc: “Sao ngươi có được?”
“Cha ta để ta giao cho chàng. Ninh đế đã chết rồi, hiện tại chàng chính là thiên tử! Cha ta để ta nói lại với chàng, bây giờ là lúc chàng có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, không cần đợi thêm nữa. Chàng mau chóng sắp xếp đại điển đăng cơ đi. Còn hậu sự của Ninh đế, chúng ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112668/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.