Edit: Thủy Lưu Ly
Để phương trượng đi hoá duyên?
Quên đi, chính mình gây chuyện lại muốn người khác đến chùi mông, vẫn nên tự mình giải quyết đi.
“Phương trượng, nếu không, chúng ta đi cướp được không?” Chu Vô Tâm thực sự không nghĩ ra được cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là nói ra đề nghị có thể được nhất.
“A di đà Phật.” Phương trượng chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Ý này rất tốt.”
Lời này làm cho Chu Vô Tâm không đứng vững, suýt chút nữa đã té oạch xuống đất. Rốt cuộc ông có phải là hòa thượng không vậy?
Có điều nếu muốn cướp tiền thì nhất định phải tìm một nơi ít người lại bí mật mới được.
Cho nên hai người lập tức chạy đến ngoại thành, chiếm đóng trên con đường nhất định phải qua để vào thành, chờ đợi dê béo xuất hiện.
Chỉ có điều, dù sao bây giờ cũng đã muộn, người ra vào càng lúc càng ít, với lại phần đông cũng chỉ là vài nông dân mua chút thức ăn, muốn đụng đến người có gia cảnh giàu có đều không có cơ hội.
Chính trong lúc Chu Vô Tâm mặt ủ mày chê, cân nhắc có nên đổi phương án khác không thì một chiếc xe ngựa sang trọng lại vững bước chạy về phía hai người họ.
Mà càng hay hơn là chiếc xe ngựa này đột nhiên vừa đi tới nửa đường đã dừng lại, sau đó một vị công tử quần áo hoa lệ bước xuống xe, một thân một mình đi qua một bên, dường như muốn giải quyết vấn đề nội bộ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112661/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.