Edit: Thủy Lưu Ly
Sau khi bọn hắn rời đi, Chu Vô Tâm chạy lại chỗ đấy đứng lặng một thời gian. Một thân trang bị và trang phục kia, quen thuộc đến mức khiến lòng nàng lạnh lẽo. Còn có loại sát khí âm u mà cả đời nàng cũng không quên được!
Lẽ nào cái chết của Thái tử thật sự có liên quan đến Điển Thương Các sao?
Nếu đúng như thế, vậy, nàng nên làm gì bây giờ!
Không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu, cuối cùng lại nghĩ dù có tiếp tục ở chỗ này cũng không rõ đầu đuôi gì, cho nên nàng dứt khoát đi tìm Hoằng Thiện trước.
Có điều lúc nàng mới đi không bao xa, ngay sau một cánh cửa nàng đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc. Ý cười bình thản từ bên trong truyền ra: “Chuyện lần trước các ngươi làm rất rốt, những thứ này là thứ các ngươi nên được.”
“Bây giờ Vương gia đã quét sạch mọi chướng ngại trên đường đăng cơ, có thể an tâm rồi.” Trong giọng nói của Cảnh Lâm không nghe ra bất cứ tâm tình nào, xem ra đã khôi phục sự bình tĩnh từ trong tin tức khiếp sợ mấy ngày trước, mà một khi bắt đầu đàm phán, hắn lại trở thành một vị Thiếu các chủ khiến người người kính nể.
Chẳng qua chỉ bằng câu này, đã đủ khiến Chu Vô Tâm hoàn toàn ngã vào vực sâu tuyệt vọng.
Mới vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ nguyên nhân cái chết của Dạ, vậy mà bây giờ, khi nghe câu này, bỗng dưng, trong nháy mắt, mọi chuyện vốn mơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112658/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.