Edit: Thủy Lưu Ly
Từ nhỏ Ninh Thuần đã trưởng thành cùng hắn, sao có thể không hiểu lý do hắn không muốn ra ngoài được.
Bắc Vọng không muốn giết người, nhưng một khi hắn ra ngoài đều sẽ có nhiều người ‘ép’ hắn giết người. Mọi người đều coi hắn là quái vật, từ nhỏ đến lớn, hắn là đối tượng bị người chán ghét, né tránh. Hơn nữa hắn tự ti vì mái tóc màu đỏ của mình, cho nên thà rằng trốn chỗ này chịu ngược đãi cũng không muốn ra ngoài. Tuy rằng hắn luôn tỏ vẻ hắn rất hung ác, nhưng thực tế đây chỉ là cách để hắn che giấu vết thương lòng mà thôi.
Có điều, nếu hắn không ra ngoài thì chất độc trên người hắn…
“Chu Vô Tâm hy vọng ngươi đến.”
Nghe thấy ba chữ Chu Vô Tâm, Bắc Vọng ngẩn người. Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một gương mặt lúc nào cũng mỉm cười, nhưng hắn vẫn dứt khoát cho tay vào túi lấy ra một bình sứ: “Nói cho nàng biết, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết, ta không cần nàng thương hại.”
“Lời này tự ngươi đi nói với nàng đi. Ta sẽ không chuyển lời.”
Bắc Vọng nghiêng đầu nhìn Ninh Thuần, gió thổi bay một đầu tóc đỏ của hắn, làm nổi bậc màu da trắng nhợt, cũng che giấu nét mặt bi ai dày đặc của hắn. Qua một lúc lâu, Bắc Vọng mới thu lại bình sứ, theo Ninh Thuần rời cung.
Chu Vô Tâm lo lắng vòng tới vòng lui trước cửa chùa, mà Cảnh Lâm đứng bên cạnh lại có chút chua xót hỏi: “Bắc Vọng có quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112647/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.