Edit: Thủy Lưu Ly
Trong phòng tràn ngập mùi Đàn Hương, Đàn Hương trong lò cũng đã bị đốt hơn phân nữa, gió vừa thổi đến, tro tàn lập tức tán loạn, thổi bay về phía giường.
Tro bụi bị người trên giường hít vào mũi, khiến người đó đột nhiên ho khan một trận.
Suy nghĩ đầu tiên khi Chu Vô Tâm mở mắt ra là: Ta lại xuyên đến đâu rồi?”
Mà khi nhìn rõ người ngồi trên giường, nàng lập tức phản ứng, trực tiếp từ trên giường lăn xuống.
“Má ơi, Cảnh Lâm, sao ngươi lại ở đây?”
Cảnh Lâm tiếp tục trưng ra khuôn mặt không chút thay đổi, nhấp một ngụm trà, lạnh lùng giải thích: “Nơi này là nhà ta, ta không ở đây thì ở đâu?”
“Nhà ngươi?” OH NO! Không phải nàng chỉ phát độc một hồi sao? Sao đột nhiên lại chạy đến chỗ hắn rồi?
Đây là tình huống gì?
Đây là tình huống thế nào!
“Nơi này là đâu?” Chu Vô Tâm từ dưới đất bò dậy, hỏi.
“Điển Thương Các.”
“Nơi nào?”
“Nhà ta.”
“Phí lời, ý ta hỏi không phải ý này!” Chu Vô Tâm xoa trán: “Ý ta là sao ta lại ở nhà ngươi được?”
“Bởi vì ngươi tỉnh lại ở nhà ta.”
Nói cũng như không.
Cảnh Lâm có cần mỗi lần đều khiến người khác câm nín không biết nói gì như vậy không hả!
Chu Vô Tâm quyết định nhất định phải làm rõ mọi chuyện: “Cái kia, người đi cùng ta đâu? Hắn ở chỗ nào?”
“Không biết.” Tiếp tục khôi phục gương mặt lạnh lẽo, cứng ngắc như bia đá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112642/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.