Edit: Lạc Thanh Như Thủy
Beta: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm ngồi bên cạnh Bắc Vọng, kéo kéo cánh tay hắn: “Bắc Vọng, ta có vài ý tưởng, ngươi nghe thử có được không nhé.”
“Ý tưởng gì?”
“Ngươi nhìn xem, chỗ này hoang tàn, vắng vẻ đến mức chim không thèm ị, gà không thèm đẻ trứng, một mình ngươi ở đây chắc sẽ rất lạnh lẽo, cô quạnh. Ta nghĩ thế này, hay chúng ta trang trí lại nơi này đi.”
“Trang trí?”
“Ừm, là làm nơi này rực rỡ, đẹp đẽ hơn ấy, ngươi thấy thế nào?”
Bắc Vọng hơi nhướng mày: “Nơi hoang tàn này có gì tốt mà trang trí.”
“Có nha, đây là chỗ ở của ngươi mà. Trong sách có nói, con người phải sinh sống ở nơi hoa thơm chim hót, sạch sẽ, dễ chịu thì tâm tình mới có thể tốt lên được. Chúng ta phải làm từ những việc nhỏ nhặt nhất, thay đổi từng chút từng chút mới tìm được thứ làm bản thân vui vẻ chứ.”
Những thực tế không giống trong sách.
Bắc Vọng do dự nhìn nàng, chân mày nhíu chặt nhìn ra cửa lớn: “Ngươi có thể làm được gì?”
“Ta ném vào, ngươi đón lấy.”
“Lại là trộm đồ sao?”
Chu Vô Tâm gật đầu.
“Ngươi không sợ bị bắt sẽ bị phán tội chết à?”
Sợ cái gì, có Ninh Liên làm chỗ dựa, cho dù bị bắt nàng cũng không tin hắn sẽ thấy chết mà không cứu.
“Không sợ.”
“Tại sao?”
“Sao hôm nay ngươi hỏi nhiều như vậy.” Lúc này Chu Vô Tâm thật sự không dám nói ra những chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112634/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.