Edit: Lạc Thanh Như Thủy
Beta: Thủy Lưu Ly
Bắc Vọng nhất thời nổi trận lôi đình: “Ngươi...”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Dù người khác không quan tâm nhưng ngươi nhất định phải quan tâm chính mình.”
Bắc Vọng lạnh lùng nhìn nàng: “Quan tâm chính mình? Quan tâm con quái vật tóc đỏ này? Hay là cái thân thể cả người đầy kịch độc này?” Nói xong, Bắc Vọng hất mái tóc rối tung sau đầu ra trước ngực, vươn tay nắm thật chặt.
Chu Vô Tâm thấy cảnh này, trong ngực khó chịu như bị người ta chém một đao, tức giận đến mức không nhịn được mà cho hắn thêm một cái tát nữa: “Sao ngươi cứ muốn tổn thương bản thân như vậy, nếu như ngay đến ngươi cũng không biết yêu quý bản thân thì người khác…” Dừng một chút, Chu Vô Tâm bỗng dưng nghĩ đến gương mặt tràn ngập bi thương của lão ma ma: “Ngươi có biết khi ngươi làm vậy, người bị thương không phải chỉ có ngươi mà còn có những người yêu thương ngươi nữa không!”
“Hừ, buồn cười. Ngươi biết từ nhỏ đến giờ câu nói ta nghe được nhiều nhất là gì không, là tại sao ngươi lại còn sống? Người yêu thương ta, ha ha ha ha ha, e rằng người đó chưa từng tồn tại trên thế gian này!”
Bắc Vọng cười điên cuồng, lại bắt đầu bứt tóc mình, giống như là hận không thể khiến mái tóc đỏ này hoàn toàn biến mất trước mắt mình, rời khỏi cơ thể mình.
Chu Vô Tâm vội vàng xông tới giam tay hắn lại: “Ngươi đừng như thế. Bao nhiêu người muốn có mái tóc như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112632/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.