Chương trước
Chương sau
Edit: Lạc Thanh Như Thủy

Beta: Thủy Lưu Ly

Trong lòng Chu Vô Tâm thốt kêu rên một tiếng: Xong.

Ninh Liên điển hình là một kẻ có thù tất báo, hơn nữa bị nàng làm xấu mặt trước mặt mọi người như vậy, hắn chịu bỏ qua cho nàng mới là lạ.

Chẳng qua cách trả thù của Ninh Liên đặc biệt khác người, cực kỳ khiến người ta muốn hộc máu.

Chu Vô Tâm bị bọn thị vệ giải đến ngự thiện phòng, sau một canh giờ, Ninh Liên chỉ vào đống thức ăn vừa làm xong trên bàn, lắc lắc cây quạt nói rằng: “Nếu nàng không ăn hết chỗ thứ này thì đừng hy vọng thoát được.”

Vẻ mặt Chu Vô Tâm như đưa đám nhìn một bàn lớn “Mãn Hán toàn tịch” trước mặt: Phải ăn hết toàn bộ? Có cho nàng thêm mấy cái dạ dày cũng không thể ăn hết cả bàn thức ăn này được: “Nếu ta ăn không hết vậy gói lại mang về được không?”

Ninh Liên qua ngồi một bên, chậm rãi nâng chung trà lên: “Nằm mơ.”

“Vậy ta bò đi ra ngoài có được không?”

“Nằm mơ.”

Chu Vô Tâm làm mặt khổ sở: Nàng vừa dùng cơm ở Mộng Hương Lâu chưa bao lâu, vì cọng lông gì mà mỗi lần hắn gặp nàng đều muốn nhét đồ ăn cho nàng vậy!!

“Sao nào, chẳng lẽ nàng muốn bản vương đến đút cho nàng ăn?” Thấy Chu Vô Tâm cầm lại đũa không động đậy, hắn lạnh nhạt mở miệng.

Chu Vô Tâm thoáng run rẩy, lập tức nhanh nhẹn bắt đầu ăn, tuy vậy trong lòng vẫn còn nghĩ linh tinh: Sớm biết vậy thì lúc nãy đã đạp hắn nằm bò ra luôn rồi! Đúng là không nên nương tay để hắn có cơ hội trừng trị chính mình.

Nhìn thấy dáng vẻ đau lưng nhức eo của Chu Vô Tâm khi ăn, rốt cục Ninh Liên cũng ‘từ bi’ mở miệng: “Biết sai rồi sao?”

Chu Vô Tâm vừa nghe, vội vàng để đũa xuống, lại gần cầu xin: “Biết rồi, biết rồi.”

“Vậy nàng nói xem nàng sai chỗ nào?”

“Ta không nên đạp chim của ngươi.” =))))

Ninh Liên nghe vậy lập tức phun ngay ngụm trà vừa mới uống vào miệng: “Bà cô của ta ơi, nàng nói chuyện chú ý một chút cho bản vương.”

“Vậy cũng được, ta không nên đạp lão nhị của ngươi.”

“Còn gì nữa không.”

Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút: “Ta không nên bất kính với ngươi.”

“Còn gì nữa không?”

Còn nữa sao? Làm gì có!

Chu Vô Tâm suy đi nghĩ lại, thật sự không nghĩ được chuyện gì nữa: “Còn có, còn có... Còn có ta cũng không biết.”

“Tốt lắm, nếu nàng đã biết nàng đạp… Cái kia của bản vương…” Móa, da mặt Ninh Liên còn dày hơn cả nàng: “Hậu quả đụng vào cái gì kia rất nghiêm trọng nha, vậy nàng định bồi thường cái gì cho bản vương đây?”

Ôi chao, nói đến cùng không phải cũng lộ ra bản tính lưu manh vốn có à. Nói bồi thường cái gì, chẳng lẽ hắn hi vọng nàng xoa xao cho hắn?

“Híc, vậy phải làm sao, nếu không sau này ta lại tìm giúp ngươi mấy mỹ nữ đến để bồi bổ?”

Ninh Liên lại phun trà lần nữa, nghĩ thầm nha đầu chết tiệt kia, trong đầu chỉ chứa toàn mấy thứ lung ta lung tung.

Ninh Liên quyết định không uống trà nữa, uống trà với nàng nhất định cần phải có kỹ năng vững vàng mới được: “Nàng cũng biết ta là người trong hoàng thất, cho nên cái kia cũng vô cùng quan trọng, đúng không?”

“Vâng vâng vâng.”

“Cái kia của bản vương bị đạp không nhẹ, nàng nên chịu trách nhiệm với ta đúng không?”

“Vâng vâng vâng.”

“Vậy hôm nào nàng gả tới đây làm phi tử của bổn cung* để bồi thường là được.”

(* không phải bọn ta edit sai mà là tác giả đột nhiên thay đổi tự xưng cho anh 9 à =.=)

“Được được... Xí. Được cái rắm.” Chu Vô Tâm suýt chút nữa rơi vào bẫy của hắn. May mà đầu óc nàng nhanh nhẹn, nếu chậm một chút chẳng phải đã tự mình bán mình rồi sao: “Loại bồi thường này, ngươi xem trong cung nhiều nữ nhân như vậy, cũng không thiếu một mình ta đúng không.”

“Này cũng đúng.” Ninh Liên thản nhiên mở quạt, tiếp lời: “Nhưng nhỡ cái kia của bản vương có chuyện gì bất trắc, vậy không phải quá bất công với những người khác ư?”

Làm gì phóng đại mọi chuyện như vậy, không phải chỉ mới đạp một cái thôi à: “Yên tâm yên tâm, sẽ không ảnh hưởng tới việc ngươi sinh con dưỡng cái. Huống chi, không phải còn có ngự y sao. Ngự y trong cung có thể trị bách bệnh, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ không bạc đãi ai cả, cho nên không cần ta phải hi sinh lớn như vậy.”

Ninh Liên vừa nghe đã cảm thấy không vui, thật ra hắn chỉ thuận miệng nói ra để nhìn phản ứng nàng thế nào, cũng đồng thời chứng thật mị lực của bản thân. Làm thiếp thì khó nói, còn phi tử xưa này đều do Ninh đế quyết định, cho dù hắn thật sự muốn nạp nàng thì lấy thân phận và địa vị của nàng cũng gần như không thể. Nhưng mà hắn còn chưa nói ghét bỏ nàng mà nàng đã dám từ chối hắn trước. Hắn đường đường là Cửu gia vang danh khắp Kinh thành, nữ nhân nào mà không mong ngóng, phục tùng hắn, nhưng nàng lại dám lặp đi lặp lại nhiều lần từ chối hắn, đặc biệt là trước mặt mọi người. Chuyện này thật sự đã làm mặt mũi hắn mất hết, hoàn toàn phá hỏng tôn nghiêm của hoàng gia!

Càng quan trọng hơn, hắn muốn nói, lúc bị nàng từ chối, không hiểu sao trong đầu lại đột nhiên hiện lên cảnh tượng nàng thổ lộ với Ninh Thuần ngày ấy. Cảm giác thất bại và khó chịu đan xen vào nhau khiến hắn càng bức bối, bực bội.

Ninh Liên gấp cây quạt lại, ngoài cười nhưng trong không cười, cực kỳ dịu dàng mà nhìn nàng: “Sao? Để nàng làm phi tử của bản vương là hi sinh nàng, hữm?”

Chu Vô Tâm vừa thấy thái độ kia của hắn đã biết không xong. Hắn lại bắt đầu động kinh rồi!!

Ai da, Phật Tổ ơi, năm nay sao kẻ điên lại đi đầy đường vậy ạ…

Trước khi Ninh Liên hoàn toàn động kinh, Chu Vô Tâm nhanh chóng sáp lại: “Cửu gia, là do ta không biết nói chuyện. Ngài đừng nổi giận, tuyệt đối đừng nổi giận!”

Nô tài bên cạnh thấy chủ nhân nổi giận, cũng không chấp nhận được, không chờ Ninh Liên mở miệng, đã lập tức lên tiếng đại diện Ninh Liên: “Điêu dân lớn mật, Thái tử gia muốn nạp ngươi làm phi, đó là người cân nhắc ngươi, ai cho phép ngươi ở đây nói ba đáp bốn!”

Nghe kẻ kia nói vậy, lúc này lại đổi thành Chu Vô Tâm không vui. Đời này nàng hận nhất là những kẻ đem thân phận địa vị ra nói chuyện. Nói như kiểu nàng hiếm lạ hắn lắm vậy, đến nỗi ước gì được gả vào hoàng cùng, hơn nữa còn phải xem đó là phúc phận lớn bằng trời.

Xí, trừ Ninh Thuần, nàng cũng không hiếm lạ ai đó.

Vốn Chu Vô Tâm đang muốn xuống nước nài nỉ, nịnh bợ một chút, lại vì chuyện này mà cả giận vỗ bàn một cái: “Ha, ta nói cho ngươi biết, bà đây tuyệt đối không chịu trách nhiệm với lão nhị của ngươi. Ngươi, một không tàn tật, hai không sứt mẻ, muốn chịu trách nhiệm thì tìm người khác đi. Dù sao cũng do ngươi giở trò lưu manh trước, dựa vào cái gì mà ngươi muốn ta làm gì thì ta phải làm cái đó. Bà đây cũng có lúc nóng nảy tức giận đấy.”

Ninh Liên sầm mặt: “Nàng có biết chỉ bằng mấy câu nói này của nàng, bản vương đã có thể chém đầu nàng không hữm?”

“Nếu như chỉ vì chuyện như vậy mà ngươi không bao dung ta được, vậy thì có thể nói một câu, không phải lòng dạ ngươi quá hẹp hòi thì chính là ta quá vĩ đại. Muốn ta gả ngươi, không có cửa đâu.”

Chu Vô Tâm chính xác là một con hổ giấy, sau khi hung hăng kiêu ngạo xong nàng nhất định phải chuồn ngay nếu không sẽ bị tên Ninh Liên gian xảo, ranh mãnh bắt chẹt được.

Vì thế, sau khi lớn gan, hống hách gào thét, nàng nhất quyết không kéo dài thời gian nữa mà vội vàng quay đầy rời đi. Bọn thị vệ vốn muốn bắt nàng lại, nhưng Ninh Liên đã đứng dậy dùng quạt ngăn cản hành động của bọn họ, cười đến đặc biệt phong tình, khiến mọi người xung quanh không hiểu hắn rốt cuộc là đang tức giận hay hài lòng: “Thú vị, thú vị, vô cùng thú vị. Bản vương muốn xem xem, cuối cùng, ta và nàng, ai thua ai thắng!”



Chu Vô Tâm cảm thấy đời này gặp phải Ninh Liên khiến nàng không thể trở lại những ngày tháng tốt đẹp trước đây nữa.

Người này đúng là chuyên gia gây khó dễ cho nàng mà. Chuyện gì khiến nàng khó chịu thì hắn nhất định sẽ làm cái đó, mà chuyện gì khiến nàng phát điên hắn lại càng muốn để chuyện đó xảy ra.

Đặc biệt là thời khắc then chốt như hiện tại!!

Ninh Liên cho người mang nàng vào cung, cũng không có khẩu dụ hoặc lệnh bài của của hắn cho nên nàng không thể xuất cung nha, mà Ninh Thuần lại không theo nàng đến đây. khắp hoàng cung này, nàng chỉ quen biết được vài người, bây giờ thì hay rồi, vừa đắc tội với Ninh Liên chẳng lẽ lại bắt nàng phải quay lại chỗ hắn sao!!!!

Vốn nàng còn muốn mua chuộc mấy tên gác cổng, nhưng bất đắc dĩ lúc nàng đến đây khá vội, số tiền nàng đem trên người còn chưa đủ để bọn hắn nhét kẽ răng. Hơn nữa nơi này là hoàng cung, vào thì dễ, ra thì khó, ai cũng không thể nghe lệnh nàng, cho dù nàng muốn tìm người giúp đỡ đi thông báo cho Ninh Thuần cũng không ai để ý nàng.

Một lúc sau, sau một hồi giãy dụa kịch liệt, Chu Vô Tâm chỉ có thể nhắm mắt trở lại Đông cung.

“Vậy, Cửu gia, làm phiền ngài đưa ta trở về được không?” Chu Vô Tâm tìm tới Ninh Liên, khi vừa thấy mặt hắn đã ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang hỏi.

Ninh Liên đã sớm đoán được nàng sẽ trở về, hắn chậm rãi phe phẩy cây quạt, chậm rãi thưởng thức trà: “Không phải nàng có chân sao? Sao không tự mình đi về đi?”

Chu Vô Tâm chỉ tay về phía cửa: “Gác cổng nói phải có khẩu dụ hoặc lệnh bài của ngươi thì mới để ta ra ngoài.”

==

Ly: anh không cho chị về thì chị đi gặp anh 6 ráng chịu nhóa =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.