Edit: Lạc Thanh Như Thủy
Beta: Thủy Lưu Ly
Hắn lại gần nhìn nàng, mãi đến khi không tìm thấy dấu vết nói dối trên mặt nàng, mới thả nàng ra, lạnh lùng nói: “Quản việc không đâu.”
Mợ nó, có lòng tốt lại không được báo đáp!
Suy nghĩ một chút, hắn giống như phát hiện cái gì, đột nhiên lại nắm chặt cổ tay nàng hỏi: “Nói, tại sao lại cứu ta? Ngươi có ý đồ gì?”
“Ý đồ cái đầu ngươi ấy, cứu ngươi thì nhất định phải có ý đồ à? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là người giàu nức đố đổ vách? Ngươi tưởng là mình bộ dạng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến ta vừa nhìn đã bị mê đảo đến mức không biết chính mình họ gì, hay người có quyền cao chức trọng hả? Thật sự chưa từng thấy người nào tự kỷ giống như ngươi.” Đừng thấy người này bị thương rất nặng, nhưng Chu Vô Tâm vẫn cảm thấy cái tay bị hắn nắm sắp đứt thành từng đoạn rồi: “Ta cho ngươi biết, nếu không phải do ngươi trèo trúng tường nhà ta, ta sợ ca ca nhìn thấy sẽ hiểu lầm, thì cho dù ngươi chết ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không ngó ngàng gì đến ngươi. Ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, lại còn nghi thần nghi quỷ. Nếu ta thật sự muốn hại ngươi, vậy có cần phải đợi đến lúc ngươi tỉnh lại không? Đúng là nói chuyện không biết suy nghĩ mà...”
Chu Vô Tâm nói một tràng dài, không ngừng nghỉ, khiến hắn không có chỗ nào để cãi lại.
Cuối cùng, hắn nhìn chung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112615/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.