Edit: Thủy Lưu Ly
“Bởi vì nơi này có người khóc mà. Bản vương thích nhất là thấy có người khóc.”
Được rồi, Chu Vô Tâm nói không lại hắn, cho nên lập tức thẳng thắn câm miệng.
Ninh Liên buông cằm nàng ra, ánh mắt dừng lại trên tay nàng, một phát bắt được, nâng lên trước mặt, nhẹ nhàng xoa xoa những vệt hồng hồng trên những ngón tay nàng, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Chu Vô Tâm muốn rút tay về, nhưng bất đắc dĩ bị Ninh Liên tóm quá chặt, nên không làm gì được, đành tùy ý để hắn cầm lấy, còn bị sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện của hắn làm rộn đến tâm hoảng ý loạn: “Đã sớm không còn đau đớn gì rồi.”
“Một đôi tay xinh đẹp như vậy, lại bị hành nhìn giống hệt cánh gà bị nhổ trụi lông.” Ninh Liên bắt đầu lấy nàng làm trò cười.
Chu Vô Tâm vừa nghe đã không vui: “Ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu. Tay chân trắng bệch giống hệt chân vịt hấp.”
Lớn như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người nói tay hắn giống chân vịt. Nàng đúng là không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói. Có điều khi nghe thấy nàng gạt mình như vậy, Ninh Liên cũng không tức giận, mà trái lại: “Ha ha ha ha...” Cười to lên.
Tiếng cười sang sảng lan truyền khắp ngự hoa viên, đến ngay cả hoa hoa hoa cỏ cỏ xung quanh cũng như bị tiếng cười của hắn cảm hóa, uyển chuyển nhảy múa trong gió.
Chu Vô Tâm ngây người nhìn hắn, thì thào nói nhỏ: “Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112607/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.