Edit: Thủy Lưu Ly
“Tiểu tăng nói thí chủ đã bất tỉnh gần một tháng.”
Nếu không phải bây giờ không tiện động đậy, thì có lẽ nàng đã bị dọa đến lăn trên đất rồi: “Vậy lúc các ngươi mang ta trở về có còn nhìn thấy ai khác không?”
Tiểu hòa thượng có chút không rõ vì sao: “Không có nha. Chỉ có một mình người sắp chết như thí chủ thôi.”
Chu Vô Tâm lườm nguýt hắn một cái: Gì vậy, nói chuyện thật độc mồm!!
Xong xong, gần một tháng không có tin tức, Hoằng Thiện chắc phải gấp muốn chết rồi. Hơn nữa, bằng dáng vẻ lúc này của nàng, nha, chết chắc, chết chắc rồi. Người khác sẽ không cho rằng nàng đã chết giống mấy người thị vệ kia chứ!!
Đặc biệt là Thái tử, không biết hắn thế nào rồi.
Chu Vô Tâm bỗng dưng nghĩ đến một khắc cuối cùng khi nhìn thấy Thái tử.
Một nam nhân dùng cả tính mạng bảo vệ nàng như vậy, nói thật, lúc ấy, nàng đã bị Thái tử đánh động.
Nếu không phải trong lòng nàng đã chứa Ninh Thuần, nếu không phải hắn là người đã có thê tử thì nàng nhất định sẽ yêu hắn.
Trên thế gian này, nếu như có một người bỏ mặc ngàn vạn mê hoặc ở sau lưng, vẫn kiên trì vươn tay ra, lựa chọn một nhánh cỏ dại như mình, còn vì nhánh có dại này mà không tiếc hạ thấp địa vị bản thân, cố gắng khiến mình vui vẻ, cố gắng bảo vệ mình, cả những lúc mình có yêu cầu cũng không nói hai lời mà trợ giúp, bất chấp hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112603/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.