Edit: Thủy Lưu Ly
Hơn nữa cách hắn đến rất trâu bò, cửa lớn không đi cứ một mực nhảy cửa sổ vào.
Ninh Thuần, cái người mặc bạch y, phong thái như thần, toàn thân không dính một hạt bụi như ngày thường kia lại bởi vì leo cửa sổ mà góc áo bị bám một ít bụi bẩn. Nếu không phải tay Chu Vô Tâm không thể động, thì nàng đã muốn nhào lên vỗ sạch chút bụi bặm vô duyên đó rồi. Thần tiên giống Ninh Thuần đại gia, sao có thể chật vật như vậy được!
Ngẫm lại lúc nào Ninh Thuần cũng tỏ vẻ xa cách người ngàn dặm, lại thêm bộ dạng lúc nào cũng lạnh như băng, không nói không cười, ai sẽ nghĩ tới hắn lại đến tìm nàng? Chuyện này đúng là kỳ tích của thế kỷ!
Chu Vô Tâm kích động phân không ra Nam Bắc.
Ninh Thuần nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của nàng, hơi sững sờ, rồi mới lấy một bình sứ trong tay áo ném cho nàng.
“Đây là cái gì?” Chu Vô Tâm nhìn bình nhỏ trong tay, khó hiểu hỏi.
“Thuốc chữa thương.”
Chu Vô Tâm kích động lệ đến nóng doanh tròng!
Hắn đang quan tâm nàng sao? Có phải vậy không?
Ninh Thuần cũng không có dự định ở lại đây lâu, vừa đưa thuốc xong đã muốn đi: “Đừng nói ta đã tới.” Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò nàng một câu như vậy.
Chu Vô Tâm một mặt tỏ vẻ ngươi có thể hoàn toàn yên tâm, một mặt lại dùng sức gật đầu: “Không nói, không nói.” Đây là bí mật nhỏ giữa hai ta, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112599/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.