Edit: Thủy Lưu Ly
“Tại sao?”
“Vì ta vẫn luôn xem ngươi là bạn bè.”
“Trở thành phi tử của ta cũng có thể làm bạn bè mà.”
“Chuyện này không giống nhau.”
“Sao lại không giống?” Trong ấn tượng của hắn, hình như nàng đã từ chối hắn rất nhiều lần rồi thì phải.
“Giữa bạn bè với nhau gọi là tình bạn, không phải tình yêu. Huống chi, ngươi đã có thê tử, và ta lại rất thích đập những tên nam nhân lưu manh, cặn bã, không có trách nhiệm.” Chu Vô Tâm không tim không phổi cười nói: “Tóm lại ngươi cứ cẩn thận ôn luyện bốn mươi tám chiêu thức kia đi, khi nào rảnh rỗi thì chúng ta đến trao đổi một chút.”
“Ha ha ha ha, được...” Mỗi một lần, chỉ cần nói chuyện với nàng, nàng đều luôn có cách làm hắn bật cười. Cho nên, cho dù nàng đã từ chối hắn, nhưng, hắn cũng không muốn để nàng chạy mất.
Thái tử hơi thấy không nỡ, tuy rằng thời gian bọn họ quen biết không lâu, nhưng nàng không hề tôn kính, sợ hãi hắn như người khác, cũng vì thế hắn mới thích ở bên nàng như vậy, thích nhìn nàng cười, thích nhìn nàng ầm ĩ.
Hắn đã sớm hình thành thói quen đấu võ mồm với nàng mỗi ngày, quen việc mỗi sáng sớm nàng cười cười chạy đến chỗ hắn, chọc hắn tỉnh, quen việc nàng gọi hắn là Dạ, quen việt buổi tối khi nàng ngủ không được lại chạy ra ngoài ca hát, quen thuộc lúc hắn phê duyệt tấu chương đến tối muộn đều là nàng săn sóc mà đưa nước, đưa trà, quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112572/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.