Chương trước
Chương sau
Edit: Thủy Lưu Ly

“Tại sao?”

“Vì ta vẫn luôn xem ngươi là bạn bè.”

“Trở thành phi tử của ta cũng có thể làm bạn bè mà.”

“Chuyện này không giống nhau.”

“Sao lại không giống?” Trong ấn tượng của hắn, hình như nàng đã từ chối hắn rất nhiều lần rồi thì phải.

“Giữa bạn bè với nhau gọi là tình bạn, không phải tình yêu. Huống chi, ngươi đã có thê tử, và ta lại rất thích đập những tên nam nhân lưu manh, cặn bã, không có trách nhiệm.” Chu Vô Tâm không tim không phổi cười nói: “Tóm lại ngươi cứ cẩn thận ôn luyện bốn mươi tám chiêu thức kia đi, khi nào rảnh rỗi thì chúng ta đến trao đổi một chút.”

“Ha ha ha ha, được...” Mỗi một lần, chỉ cần nói chuyện với nàng, nàng đều luôn có cách làm hắn bật cười. Cho nên, cho dù nàng đã từ chối hắn, nhưng, hắn cũng không muốn để nàng chạy mất.

Thái tử hơi thấy không nỡ, tuy rằng thời gian bọn họ quen biết không lâu, nhưng nàng không hề tôn kính, sợ hãi hắn như người khác, cũng vì thế hắn mới thích ở bên nàng như vậy, thích nhìn nàng cười, thích nhìn nàng ầm ĩ.

Hắn đã sớm hình thành thói quen đấu võ mồm với nàng mỗi ngày, quen việc mỗi sáng sớm nàng cười cười chạy đến chỗ hắn, chọc hắn tỉnh, quen việc nàng gọi hắn là Dạ, quen việt buổi tối khi nàng ngủ không được lại chạy ra ngoài ca hát, quen thuộc lúc hắn phê duyệt tấu chương đến tối muộn đều là nàng săn sóc mà đưa nước, đưa trà, quen với…

Hắn đã quen với việc nàng luôn sinh hoạt ở bên cạnh hắn.

“Vô Tâm, ngươi thật sự muốn rời đi sao?” Thái tử nắm lấy bờ vai nàng, nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

Chu Vô Tâm thu lại nụ cười: “Đi.” Nàng ghé lại gần lỗ tai hắn, dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm có nói với hắn: “Ta nhớ rõ tất cả những người đã từng giúp đỡ và tổn thương ta. Dạ, ta thật sự rất vui vẻ khi có thể quen biết một người bạn như ngươi.” Dừng một chút, nàng lại vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ta biết ngươi rất tốt.”

Thân thể Ninh Dạ bỗng nhiên cứng đờ.

Câu cuối cùng kia của Chu Vô Tâm: “Ta biết ngươi rất tốt.” Không ngừng lặp lại bên tai hắn.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói với hắn những lời như thế.

Không phải vì hắn là Thái tử, cũng không phải vì quyền thế sau lưng hắn, mà là vì nàng là bạn bè của hắn, cũng vì vậy mà nàng mới có thể nhìn thấy một mặt mà người khác không thấy. Người trên triều đều nói Thái tử máu lạnh, các huynh đệ tỷ muội đều nói hắn vô tình, cho dù là Thái tử phi của hắn, cũng chưa bao giờ nhớ tới những mặt tốt đẹp trên người hắn. Sự thân thiết của bọn hắn chỉ vì tấm mặt nạ Thái tử hắn vẫn treo trên mặt kia. Nhưng mà, người mới quen biết hắn trong thời gian ngắn như Chu Vô Tâm lại là người đầu tiên khiến hắn cảm nhận được loại tình cảm giản dị, tự nhiên nhất mà những người trong nhà Đế vương không thể có được.

Nàng biết hắn rất tốt.

Đột nhiên, Ninh Dạ cất tiếng cười to, hắn hung hăng ôm chặt Chu Vô Tâm vào lòng, thầm nhủ: Vô Tâm, được quen biết nàng cũng là chuyện hạnh phúc nhất đời này của ta. Ta sẽ không buông tay.



Màn đêm buông xuống.

Chu Vô Tâm hả hê nhìn Chu Hậu dùng kiệu lớn tám người khiêng đón nàng trở về, bởi vì nhờ vậy mà lúc này nàng rất có mặt mũi đấy. Trận đầu thắng lợi khiến tâm tình nàng vô cùng tốt.

Nàng chính là một người như vậy, một người được nước làm tới, được voi đòi tiên điển hình.

Dọc theo đường đi, nụ cười trên mặt Chu Vô Tâm lúc càng xán lạn, khiến Chu Hậu hận không thể bóp nàng chết tươi.

Có điều, khi vừa bước vào cổng lớn Chu phủ, nàng đã nhìn thấy Quận chúa Ninh An từ bên trong đi ra, nụ cười trên mặt nàng lập tức mang theo khó hiểu và nghiêm nghị: “Nàng ta tới đây làm gì?”

Hoằng Thiện và Chu Hậu nhìn thấy Ninh An nên đã đi lên hành lễ, còn Chu Vô Tâm thì đến bây giờ vẫn chưa nuôi được thói quen phải hành lễ với người khác, đặc biệt là người nàng không ưa. Cho nên, nàng chỉ đứng im tại chỗ, nhìn ngắm phong cảnh Chu phủ, hoàn toàn xem Ninh An không tồn tại.

“Được rồi, mọi người đều đi cả rồi, muội còn muốn ở đây nhìn Đông nhìn Tây đến khi nào.” Chỉ chốc lát sau, bên tai đã truyền đến giọng nói buồn cười của Hoằng Thiện.

Chu Vô Tâm dời mắt nhìn hắn, hỏi: “Nàng ta tới đây làm gì?”

“Có lẽ đến tìm Kỷ Lam, ta thấy gần đây các nàng thường ở chung một chỗ.”

Hai tên có ý đồ xấu hợp lại thì tuyệt đối không thể có chuyện gì tốt được, nhất định bọn họ đang bàn bạc cách hại người rồi.

Chu Vô Tâm oán thầm, theo Hoằng Thiện vào phủ.

Vốn dĩ tâm trạng Chu Vô Tâm vẫn còn nặng nề, nhưng đến khi về tới viện mình ở, nàng lập tức vui vẻ trở lại.

Nơi này không chỉ rực rỡ hẳn lên, dụng cụ, bồn hoa đều thay đổi, mà ngay cả giường chiếu, rèm cửa sổ, mỗi thứ một đều được đổi mới. Người ta nói mà, nhìn đồ mới, tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Hoằng Thiện thấy Chu Vô Tâm nở nụ cười, hắn hài lòng gật gật đầu, khen thưởng những tên hạ nhân đã sắp xếp nơi này cho nàng.



Buổi tối, lần đầu tiên Đại phu nhân Chu gia chủ động gọi Chu Vô Tâm tới chính sảnh ăn cơm. Khi đến nơi, Chu Vô Tâm nhìn một bàn đầy người và đồ ăn, trong lòng lại âm thầm giễu cợt: Người một nhà này thật thích diễn kịch.

Ngoại trừ Hoằng Thiện, bộ dạng người nào không phải đều hận không thể ăn thịt uống máu nàng chứ. Nếu đã không muốn ăn cơm với nàng thì cần gì miễn cưỡng, tự ngược đãi chính mình? Đúng là một đám M! Thật tiện*.

(*trong đê tiện, hèn mọn, thấp hèn, chịu sự khinh bỉ của người khác)

Tuy rằng phải ăn cơm với mới một đám người không quen mặt, cảm giác cũng hơi quái dị, nhưng nàng cứ muốn bọn họ không thoải mái đấy. Bọn họ càng không muốn nàng dễ chịu, nàng càng phải dùng sức hưởng thụ, khiến bọn họ tức chết.

Vì vậy, bữa cơm này, Chu Vô Tâm ăn rất nhiều, ăn đến mức bị đầy bụng, phải tự mình chống đỡ, mà hậu quả việc cố chịu đựng là đêm hôm khuya khoắt, nàng bị đầy bụng, khó ngủ phải chạy tới gõ cửa phòng Hoằng Thiện ‘tâm sự giết thời gian’.

“Ca, muội muốn ra ngoài làm việc.” Chu Vô Tâm vừa thấy Hoằng Thiện thì câu đầu tiên của nàng chính là nói ra một ít chuyện nàng đã âm thầm tính toán khi còn ở trong Đông cung.

Nàng nghĩ, chuyện làm ăn và tiền tài là sinh mạng của Chu Hậu, nên không có chuyện gì có thể giúp nàng giải hận hơn chuyện này, vì thế, nàng quyết định làm lên từ cơ sở, chầm chậm nắm giữ mạch máu kinh tế Chu gia, chậm rãi xâm nhập, làm tan rã, cuối cùng thì san bằng, đạt đến mục đích muốn báo thù của nàng.

Nhưng mà, có lẽ Hoằng Thiện sẽ không được biết những tính toán nhỏ nhặt kèm theo này của nàng.

“Làm việc?” Hoằng Thiện khó hiểu nhìn nàng.

Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút: “Muội muốn ra ngoài làm chút chuyện gì đó, muội không muốn ở trong phủ tự tìm ngột ngạt, buồn bực.”

“Muội muốn làm gì?”

“Không phải Chu phủ có rất nhiều sản nghiệp sao, nơi nào gian khổ nhất, thì huynh đưa muội đến đó.”

“Muội…” Hoằng Thiện vẫn không rõ ý đồ của nàng: Sao trước đây hắn không biết nàng cũng có hứng thú với những việc làm ăn buôn bán này chứ!

“Yên tâm, muội chỉ muốn học thêm một ít tri thức mà thôi. Chủ yếu là nếu có một ngày muội phải rời Chu phủ, thì cũng có thể tự lực cánh sinh mà không bị chết đói.” Chu Vô Tâm cũng không thể nói: Ý đồ của ta là muốn đào gia sản nhà ngươi được. Cho nên, nàng quyết định chỉ hơi hơi tiết lộ một ít ý đồ của nàng với hắn mà thôi.

Đương nhiên, đi, nàng nhất định phải đi.

Xuyên qua thì cũng xuyên qua rồi, nếu không đi du sơm ngoạn thủy, nhìn ngắm danh lam thắng cảnh thì chẳng phải rất uổng chuyến này sao.

Hoằng Thiện nghe thấy nàng muốn đi, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Muội muốn đi đâu?”

“À, cái này, muội còn chưa biết. Đi một bước tính một bước vậy. Huynh cũng không nghĩ xem, nhưng người trong phủ này vốn không thích muội, muội cần gì phải cột cả đời mình với bọn họ, vì thế, chỉ cần muội để giành đủ tiền, chờ tới cơ hội, muội nhất định phải rời khỏi đây.”

Hoằng Thiện suy nghĩ một chút: Nàng nói cũng đúng, nàng sẽ không có khả năng sẽ luôn ở bên cạnh hắn cả đời.

(xưng nàng vì ta nghi ngờ nữ chính không phải người Chu phủ, hoặc là nói Hoằng Thiện có một loại tình cảm đặc biệt với nữ chính cho nên mới để hắn xưng ta mà không phải ca ca, hay huynh các loại =)))

Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng phải lập gia đình, nàng phải rời khỏi hắn.

Như vậy, chi bằng hắn sớm buông tay… Chỉ cần nàng hài lòng, thì có gì là hắn không thể làm?

Hoằng Thiện vỗ vỗ đầu nàng: “Vậy ta đưa muội đến Châu Bảo Hành nhé?”

“Không được. Nơi đó vừa nghe đã biết thanh nhàn.” Chu Vô Tâm từ chối như chém đinh chặt sắt (dứt khoát),tròng mắt vòng vo nửa ngày: “Có kỹ viện không, muội muốn đến kỹ viện.”

Khóe mắt Hoằng Thiện co giật một cái, bình tĩnh đáp: “Không có.”

“Thế có tửu lâu hay quán trà gì đó không? Muội sẽ đến chỗ đó.”

Hoằng Thiện không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, hơi cân nhắc: “Được rồi. Có điều, muội phải cải trang thành nam nhân, có như vậy thì hành động của muội mới thuận tiện được.”

“Không thành vấn đề!”

Cứ như vậy, ngày thứ hai, Chu Vô Tâm đường đường chính chính ‘chôm’ mấy bộ quần áo của Hoằng Thiện, rồi lập tức hăng hái thẳng tiến đến Mộng Hương Lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.