Edit: Thủy Lưu Ly
Đẩy cửa sổ ra, Chu Vô Tâm nhẹ chân giẫm trên một chiếc ghế, lén lút chạy về nơi phát ra âm thanh.
Đừng nghĩ Chu Vô Tâm chúng ta là kẻ mù đường mà khinh thường, ít ra thì thính giác của nàng lại rất nhạy bén. Đi qua bảy ngoặc, tám quẹo, rốt cuộc Chu Vô Tâm cũng tìm được nơi mình muốn tìm.
“Hà, chết tiệt, cuối cùng cũng bị ta tìm thấy. Cái hoàng cung rách nát này sao lại lớn như vậy, làm ta mệt muốn chết.” Chu Vô Tâm nghiêng người, tựa vào tường nghỉ ngơi, một tay nàng buông thỏng, một tay lại chống trên tường khiến tro bụi bám trên đấy ma sát vào lòng bàn tay nàng, nham nhám, lấn cấn.
Chu Vô Tâm đột nhiên rút tay về, giơ lên trước mặt, thổi một hơi, trong lòng thầm oán: Toàn là bụi bặm.
Nàng đứng thẳng người lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Nếu không phải nàng đang đứng trong sân, bên trong phòng ốc lại thỉnh thoảng truyền đến một loạt tiếng cười thì nhất định nàng đã nghĩ mình lạc đường rồi.
“Cái nơi chết tiệt này đã bao lâu không có người tới?”
Vị trí nơi này không chỉ xa xôi, lại tối tăm không có ánh đèn. Dựa vào ánh trăng, nàng còn nhìn thấy từng đám cỏ dại phát triển tươi tốt dọc theo bờ tường ở trước viện. Cảm giác tiêu điều, hoang vắng khó có thể hình dung.
Vô Tâm lấm la lấm lét lặng lẽ bước tới, trên cửa viện có cài một ổ khóa lớn, nhìn qua vừa dày lại vừa nặng.
Nàng vươn tay sờ lên ổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112569/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.