Edit: Thủy Lưu Ly
“Làm càn, ngươi dám nói như vậy với lão phu!”
“Cha, thông minh của ngài đi đâu rồi?” Chu Mặc tức giận đến cả người đều run rẩy: “Ta mới hỏi hạ nhân, vết thương sau lưng Vô Tâm là do ngài làm, cũng là ngài ra lệnh không cho phép bất cứ ai cho nó ăn uống. Ngài còn muốn che giấu cái gì. Nếu Vô Tâm thật sự vì chuyện này mà mất mạng, ngài cho là Thái tử sẽ không tra được gì sao? Ngài đừng quên, trên thế gian này, không ai có thể thoát khỏi tai mắt của hoàng đế, vàThái tử cũng là người như vậy! Bây giờ thì hay rồi, Ninh Hoàng không quan tâm đến ta nữa! Là ngài hại chết ta rồi!”
Dứt lời, Chu Mặc phất tay áo rời đi, Chu Hậu nhìn căn phòng vắng lạnh, gương mặt càng lúc càng tái nhợt.
…
Chu Vô Tâm tỉnh lại là do bị một mùi hương nồng nặc xông vào mũi.
Mở to mắt một lúc lâu, lúc này nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhìn đồ đạt bày biện xung quanh, không có cái nào là không lộ rõ sự tinh tế, khéo léo của nó, vừa nhìn đã biết không phải là những thứ mà người bình thường có thể có được. Tuy rằng Chu phủ cũng được xem như giàu có, nhưng không khí lại khác hoàn toàn so với chỗ này. Toàn Chu phủ mang đến một loại cảm giác nhà giàu mới nổi, mặc dù có trang hoàng quý giá cỡ nào, cũng không thể khiến Chu gia trở nên cao quý hơn được.
Nhất là người ngồi trước bàn, nhìn qua đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nguoi-that-bi-oi/2112566/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.