- Huỳnh Hiểu, ngươi còn dám quay trở lại?
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, thanh âm trầm thấp không nén nổi tức giận cùng kinh ngạc. Huỳnh Hiểu giật mình suýt đánh rơi ly trà trong tay. Nàng vội vã đặt ly trà xuống bàn xoay người đối mặt với nam nhân phía sau. Dạ thần này không ngờ lại tới nhanh như vậy, nàng chỉ mới quay về đây chưa tới ba ngày mà lão đã biết. Huỳnh Hiểu có chút khẩn trương, phải chăng lão ta lại muốn bắt nàng trở về thế kỉ XXI?
Thấy Huỳnh Hiểu không đáp lại mình, Dạ thần lại càng tức giận hơn. Hừ, nữ nhân chết tiệt này làm thế nào quay lại chốn này? Không phải lão đã xóa trí nhớ của nàng sao? Hơn nữa, không có sự giúp đỡ của lão, nàng làm sao có thể trở lại?
- Nói, ngươi làm cách nào để trở về đây?
- Ta không biết. Ta bị ngã xuống nước, sau đó bị đập đầu vào vách đá nên mới nhớ ra mọi chuyện. Lúc tỉnh dậy ta đã ở chỗ này rồi.
Huỳnh Hiểu nhỏ giọng đáp, thú thật nàng cũng không rõ mình trở về thế nào. Nàng có thể quay về Nhân quốc âu cũng là do may mắn.
- Hừ, ta không cần biết ai là kẻ gián tiếp giúp ngươi, nhưng hôm nay ta nhất định bắt ngươi trở về.
Huỳnh Hiểu lắc đầu, hai mắt lộ rõ hoảng sợ. Không, nàng không muốn rời khỏi Mộ Dung Phong, không muốn rời xa hắn thêm một lần nữa. Nàng cố gắng lùi lại phía sau tránh xa Dạ thần một chút.
- Ta cầu xin ông. Đừng làm vậy mà…-Thanh âm của Huỳnh Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-ti-ti-den-day/1585712/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.