Mộ Dung Phong men theo lối cũ trở về cửa động. Hắn đặt Hỏa kiếm sang bên cạnh rồi tựa mình vào vách đá thiếp đi.
Trời vừa hửng sáng, ánh nắng sớm soi rọi qua từng kẽ lá, tiếng chim chóc hót vang trong rừng làm Mộ Dung Phong tỉnh giấc. Hắn nhíu mày, chậm rãi mở mắt, mí mắt hơi nheo lại do chưa thích ứng kịp với ánh sáng bên ngoài. Hắn đứng dậy, cầm kiếm rời khỏi hang đá đi tìm suối nước gần đây nhất. Mộ Dung Phong nghe thấy tiếng nước chảy ở đằng xa liền theo cảm ứng tìm đến. Quả nhiên phát hiện một thác nước lớn đổ từ núi cao xuống. Hắn bước đến tự động thoát y phục tắm rửa một phen. Xong xuôi hắn ngồi trên một phiến đá, dáng điệu lười biếng hưởng thụ khí trời.
Hoàng cung
- Hừ, một lũ phế vật. Các ngươi là một lũ phế vật. Người đâu, chuẩn bị ngựa. Trẫm sẽ tự mình đi tìm.- Mộ Dung Triệt đập bàn, giận dữ quát.
Đám cung nữ cùng thái giám thấy hoàng đế sinh khí liền sợ hãi, tay chân bủn rủn. Vệ Ảnh nghe thấy vậy không chần chừ lập tức thu xếp ngựa và một đoàn quân hộ giá.
- Bệ hạ, ta cũng muốn đi.- Huỳnh Hiểu bước vào trong điện hướng Mộ Dung Triệt lên tiếng.
- Huỳnh Hiểu, ngươi nghỉ ngơi đi. Chuyện này cứ để trẫm.- Mộ Dung Triệt lắc đầu, phất tay nói.
Huỳnh Hiểu không chịu cương quyết muốn theo đi. Cuối cùng Mộ Dung Triệt không ngăn cản được nàng liền đồng ý. Huỳnh Hiểu cả đêm không ngủ, hai mắt đã thâm quầng lộ rõ thần sắc mệt mỏi. Nhưng nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-ti-ti-den-day/1585701/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.