Lúc Huỳnh Hiểu mở mắt tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau. Nàng nhìn trướng màn trước mắt lại thấy toàn thân êm ái thì thở phào một hơi, ra là nàng đã về đến trại rồi. Huỳnh Hiểu vén chăn ngồi dậy, xoay xoay khớp xương cho đỡ mỏi rồi xuống giường rửa mặt chải đầu.
Huỳnh Hiểu ngồi xuống bàn rót một li trà nóng, mùi thơm dịu của trà sen làm nàng thấy thư thái hơn. Nàng uống một hớp trà lập tức cảm thụ được hương sen nồng đậm trong khoang miệng. Nàng không khỏi cảm thán, quả là thượng phẩm Tuyết San có khác, mùi vị không chê vào đâu được.
Mộ Dung Phong bước vào lều, phát hiện Huỳnh Hiểu đã tỉnh, hắn mừng rỡ tiến về phía nàng :
- Hiểu Hiểu, tỉ đã tỉnh?
Huỳnh Hiểu có chút giật mình nhìn Mộ Dung Phong. Hừ, hù chết nàng mà. Huỳnh Hiểu khẽ gật đầu nhưng nội tâm không hiểu sao lại bắt đầu sinh ra cảm giác bài xích với hắn. Không phải nàng chán ghét Mộ Dung Phong mà là nàng có điểm sợ hãi hắn. Huỳnh Hiểu ngước đôi mắt rụt rè lên nhìn Mộ Dung Phong . Mắt Mộ Dung Phong đã trở lại màu đen bình thường. Ánh mắt hắn sáng như sao lại trong suốt không có tạp niệm. Quả là vô cùng kì quái.
Huỳnh Hiểu càng nhìn càng thắc mắc, tại sao con ngươi xinh đẹp kia khi chuyển thành xanh lại lạnh lẽo đáng sợ đến vậy? Từng hình ảnh đẫm máu hôm qua như những thước phim chạy lướt qua đầu Huỳnh Hiểu.
- Tiểu Phong…- Giọng nói của Huỳnh Hiểu có chút nghẹn ngào. Nàng rất muốn hỏi Mộ Dung Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-ti-ti-den-day/1585687/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.