Editor: nhungchuoi
Quả nhiên, chỉ cần mười ngày, Uyên Cực đại thắng trở về, không mất một thần binh nào. Có thể nghe thấy chiến tích anh dũng của Uyên Cực truyền khắp trời đất, hắn một mình đứng giữa trung tâm, trên chiến trường không kẻ nào có thể địch lại, tự tay lấy hồn vía của Si Mị chân quân, không tốn chút thần lực nào!
Xem ra danh hiệu Chiến thần cũng không phải là hữu danh vô thực, bên trong trời đất này chỉ sợ là không còn ai có thể chiến thắng hắn!
Cao cao trên mặt nước biển, Chỉ Tuyền đứng trên bờ biến, nhìn Uyên Cực còn chưa kịp cởi chiến bào đang đứng trước mặt mình, liên tục cười yếu ớt, Uyên Cực mặc chiến bào vào thoạt nhìn càng thêm oai hùng, không ai có thể sánh kịp, dường như sinh ra hắn đã như vậy, anh dũng hào hùng trên chiến trường!
"Ngươi đến đây làm cái gì?" Nàng hỏi, hi vọng sẽ nhận được đáp án trong lòng mong muốn.
Đầu ngón tay đã chạm vào thủy châu băng ngọc nhưng vẫn chưa lấy ra để trả về, đối với câu hỏi này hắn chỉ ấp úng trả lời lại: "Không có gì, vừa vặn đi ngang qua."
Vừa vặn đi ngang qua? Nam Hải cách xa cung điện trên chín tầng trời cao như vậy, làm gì có chuyện đi ngang qua như hắn nói!
Chỉ Tuyền buồn bực, quả thật là một cọc gỗ, ngay cả một câu nói dễ nghe cũng không có! Đợi hắn đến mười ngày mới trở về vậy mà chỉ nói một câu là đi ngang qua!
"Đi ngang qua, ngươi có thể đi tiếp rồi, thật khéo Bản nữ thần cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/4312294/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.