Chương trước
Chương sau
Editor: nhungchuoi

"Dung mạo Bản phi thô tục, so ra kém hơn dung mạo cao quý mỹ lệ của Vương hậu, trên mặt có phần tương tự cũng là do trời định, cũng không phải Bản phi có thể quyết định, Vương thượng có gì cần nói nữa không?" Dĩ nhiên nhận ra sự tức giận của đối phương, chẳng những Vân Chỉ không ngả bài với hắn mà vẫn còn giả vờ không biết, tất nhiên càng khiến cho Hách Liên Diệp càng tức giận thì càng vui vẻ.

Trên trán Hách Liên Diệp nhảy ra vài sợi gân xanh, tại sao trên đời lại có loại nữ nhân này, nói những lời đầy xảo quyệt để ngụy trang nhưng lại khiến mọi người cảm thấy hợp tình hợp lý, thật là phát điên mà!

Cuối cùng không thể tiếp tục đè nén lửa giận, Hách Liên Diệp đứng thẳng dậy dữ tợn nói: "Thiên Đại Vân Chỉ, ngươi đừng giả vờ ngu, ngươi lẻn vào Hách Liên đùa Quả nhân, rồi trong ngày đại hôn thì hạ thuốc khiến Quả nhân mơ màng mà đón dâu, ngươi thì lại thuận lợi mà trốn đi, đây đều không phải chuyện tốt mà ngươi làm sao?"

Mặc Kỳ Uyên cũng nhanh chóng đứng lên che trước mặt Vân Chỉ, không hề lo sợ nói: "Vương phi của Bổn vương đã nói là không biết chuyện, mà Hách Liên vương cũng chỉ nói miệng mà không có bằng chứng, cho nên tất cả những điều này đều không cần phải bàn đến nữa. Vương hậu của Hách Liên vương vốn có gia thế quan gia trong sạch, nói vậy cũng để cho ngươi được rõ ràng, Hách Liên vương chớ hành động nhất thời theo cảm tính!"

Ý tứ này chính là không hoàn toàn phủ nhận tất cả chuyện bọn họ đã làm ở Hách Liên, nhưng mà sự thật lại bị che bên dưới, Hách Liên Diệp cũng chỉ có thể chấp nhận xui xẻo. Thứ nhất không có chứng cứ để nói lí lẽ với Vân Chỉ, cũng không để đưa nàng về xử lý, thứ hai hắn đã thành hôn, việc xử lý Vương hậu như thế nào không liên quan đến chuyện Mặc Kỳ Uyên và hắn, Diệp Nguyệt Linh là cháu gái của nguyên lão tam triều của Hách Liên, là hậu nhân của danh môn, cho dù Hách Liên Diệp có chán ghét thì cũng không dám tùy ý đưa nàng trở về. Cho nên chuyện này hắn chắc chắn phải nhận rồi!

Hách Liên Diệp bị ép đến mức không còn khí thế, rầu rĩ ngồi xuống, tuy rằng hắn có tức giận nhưng ý tứ của Mặc Kỳ Uyên hắn cũng rất rõ ràng, bọn họ tính kế bản thân mình rất chu toàn, nhưng mà khiến hắn phải chịu bực tức này thì quả thật rất khó nhịn!

"Quả nhân cũng không thể so đo điều gì với các ngươi, tự trong lòng các ngươi cũng đã rõ ràng, nhưng mà, cục tức này Quả nhân khó có thể nuốt, chẳng lẽ Dự Vương không nên làm gì để giảm sự tức giận trong lòng Quả nhân hay sao?" Đã sớm lường trước được không thể dễ dàng giải quyết chuyện này trước mặt hai người, nhưng có thể lấy lại một chút gì đó cũng coi như là có đáp trả rồi.

"Ha ha, Bổn vương biết Hách Liên vương hiểu chuyện, tự mình đến Mặc Kỳ thỉnh cầu Hoàng huynh của Bổn vương thực thi lời hứa, hơn nữa còn muốn vạn lượng hoàng kim, ngàn tấm tơ lụa làm vật tạ lễ." Mặc Kỳ Uyên cũng rất hào phóng, liền đồng ý với rất nhiều vàng bạc này, cũng chính là muốn Hách Liên Diệp tiêu tan tức giận.

Vân Chỉ khinh thường trợn mắt, mở miệng nói khoác, cố ý khiến tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy: "Nói nửa ngày rốt cuộc không phải vì tiền sao, người đứng đầu Hách Liên cũng thật là keo kiệt, Trưởng lão thì bắt người làm Vương Hậu Hách Liên, tân vương của Hách Liên lại giả nghèo giả khố đòi tiền, thật sự không có gì để nói nữa!"

"Ngươi!" Hách Liên Diệp tức giận, hắn đã chịu nhường một bước lớn như vậy mà cô gái này còn muốn cái gì nữa!

"Mang thức ăn lên mang thức ăn lên, Vương huynh mau ngồi xuống dùng bữa đi, đừng uổng phí tâm ý của Dự Vương." Hách Liên Ngọc Nhi vội vàng tiến lên đón lấy đồ ăn trên tay tiểu nhị, dẹp yên tình hình, thầm than hình như Vương huynh đã trở nên bình tĩnh lạnh nhạt đi không ít.

Hách Liên Diệp bất mãn nhìn thoáng qua muội muội ngoan của hắn, chỉ qua có mấy ngày mà tâm đã hướng về người ngoài như vậy! Xem ra trong lòng nàng sức nặng của Vương huynh như hắn còn kém hơn cả Mặc Kỳ Uyên, cũng không biết tính khí quật cường kiêu ngạo của Ngọc Nhi đi đâu mất rồi, quả nhiên đã học được nhiều cái xấu từ cô gái này khi ở bên ngoài!

Tuy rằng trên bàn cơm tranh cãi đã dừng lại, nhưng cũng yên lặng không có tiếng động, thuận lợi ăn xong một bữa cơm. Hách Liên Diệp cơm nước xong xuôi liền đi thẳng lên phòng trên lầu nghỉ ngơi, trong cả quá trình cũng không liếc mắt nhìn Vương hậu của hắn lấy một cái, một nữ tử im lặng như vậy hoàn toàn bị lãng quên, chỉ có hơi thở ưu thương nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể nàng mới có thể khiến cho người ta cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Vân Chỉ nhìn những nét đẹp như phù dung trên mặt có vài phần tương tự với bản thân, trong lòng nhất thời có chút áy náy đồng tình, bởi vì nàng đùa giỡn một hồi rồi trốn tránh mới khiến cho một nữ tử vốn dĩ ở ngoài vòng phân tranh của Hoàng cung lại phải nhận sự ghét bỏ chán ghét của Hách Liên Diệp!

"Cái kia Vương hậu Hách Liên, ngươi tên là Diệp..........." Vân Chỉ mở miệng muốn nói cái gì, lại quên cái tên của nàng mà Uyên từng nhắc qua.

"Tên ta là Diệp Nguyệt Linh." Đối phương trả lời một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói dịu dàng thanh nhã, chỉ cần nghe thấy thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy thư thái trong lòng.

"Nga. Nguyệt Linh, ta chỉ muốn nói là nếu ngươi muốn rời khỏi Hách Liên Diệp thì ta có thể giúp đỡ ngươi, nói thế nào thì thật sự chuyện này cũng là lỗi của ta." Vân Chỉ chân thành đề nghị, nàng không đành lòng nhìn một nữ tử tốt không liên quan phải thay nàng gánh vác chuyện nàng phạm sai lầm.

Nghe thấy giọng nói nghiêm túc và đề nghị của Vân Chỉ, Diệp Nguyệt Linh có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Vân Chỉ, vì sao nữ tử lại có được khẩu khí như vậy, có thể gọi thẳng tục danh của Vương thượng, hơn nữa còn nhiều lần chống đối khiến Vương thượng phải cam chịu, thật sự là một nữ tử dũng cảm. Để ý kĩ thì thấy quả thật khuôn mặt nàng có vài phần tương tự với bản thân, nhất là khuôn mặt và hai mắt, nếu đối phương trang điểm thêm một chút thì thật khó phân biệt được hai ngươi, nhưng mà khí chất lão luyện của nàng là cái mình không học được, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân chân chính mà Vương thượng ghét bỏ bản thânmình.

Mặc dù nàng không hỏi bất kì chuyện gì nhưng trong lòng cũng đã sáng tỏ, bản thân chỉ là người thay thế nữ tử trước mắt này trở thành Vương hậu Hách Liên, tuy rằng sau khi làm Vương hậu Hách Liên, cả ngày bị vắng vẻ đau buồn nhưng cũng là do bản thân nguyện ý, nàng vẫn luôn âm thầm hướng trái tim đến Thái tử Hách Liên Diệp trong nhiều năm qua, nên tất cả mọi chuyện bây giờ đều do nàng cam tâm tình nguyện, không có liên quan đến người khác.

"Dự Vương phi quá lời rồi, Nguyệt Linh cam tâm tình nguyện, rồi sẽ đến một ngày Vương thượng sẽ không chán ghét Nguyệt Linh nữa. Nguyệt Linh đi nghỉ ngơi trước, cáo từ." Thản nhiên cúi người thi lễ sau đó mới chân chính đi lên phòng.

Vân chỉ ngẩn người, không rõ vì sao nàng lại phải tiếp tục thích một nam nhân không thích mình như vậy, nhưng nếu là nàng tự nguyện thì bản thân không cần phải quan tâm đến nữa, hi vọng cái tên Hách Liên Diệp kia một ngày nào đó sẽ cảm thấy mình có phúc khi gặp được nữ tử như vậy.

Bóng đêm bao trùm, có một bóng dáng đi xuyên qua màn đêm, trong lúc đó có dừng lại trên nóc tửu lâu, dường như đang tìm một vị trí nào đó, nhìn vào dáng vẻ của nàng thì không khó để nhận ra đây là một cao thủ võ lâm, tuy nhiên khi nàng còn chưa phát hiện được gì thì xung quanh đã có mấy người đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Bay ra từ trong cửa sổ, Vân Chỉ dùng tốc độ quỷ dị tiến đến gần dò xét người mới đến, rồi điểm huyệt, dưới màn đêm có thể nhận ra đây là một nữ nhân.

Nghe thấy tiếng động, ngay lập tức đèn trong phòng một vài người sáng lên, mấy người Công Ngọc, Mặc Kỳ Dĩnh và Hách Liên Ngọc Nhi vội vàng chạy đến xem xét tình huống.

Khi một loạt các căn phòng được thắp sáng lên, ngay lập tức chiếu lên gương mặt người mới đến, Vân Chỉ vừa sợ vừa nghi ngờ, nàng còn tưởng rằng người đến là người của Hỏa Ma cung muốn tập kích, nhưng thế nào cũng không ngờ đến lại là người này.

Ánh mắt có chút trốn tránh ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng cũng không mang theo mặt nạ để che mà lại quanh minh chính đại dùng khuôn mặt đầy sẹo không chút che đậy này đối diện với mọi người, mặc dù khuôn mặt này không bị hủy đến mức giống như Lạc Băng Tuyết nhưng chỉ thế này thôi cũng đủ để dọa người rồi.

Mặc Kỳ Uyên tiến lên lạnh giọng hỏi: "Vũ Cơ, đêm khuya ngươi đến thăm có việc gì sao! Có phải ngươi cố ý lẻn vào phố Kim Thiên để làm mật thám hay không?"

"Không phải! Ta!" Quỷ Vũ nương tử dưới sự tra xét của Mặc Kỳ Uyên mở miệng phủ nhận như phản xạ có điều kiện, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nào giải thích, dường như cảm thấy hành vi của bản thân không giống với lẽ thường nên cảm thấy thực buồn cười.

Trên khuôn mặt chỉ còn duy nhất hai mắt trong suốt coi như thoát nạn, dĩ nhiên qua đó người ta có thể thấy được trong con ngươi kia đang hàm ẩn một chuyện xưa vô cùng phức tạp. Hai mắt liếc qua một vòng đám người vây xung quanh, đến khuôn mặt của Công Ngọc Viêm Bân thì dừng lại một chút, rồi sau đó cúi đầu, giống như không muốn giải thích, tùy mọi người xử lý.

"Vũ bà bà, nếu ngươi có lý do thì cứ việc nói thẳng, chúng ta cũng không muốn hiểu lầm người tốt." Vân Chỉ và Vũ Cơ ở chung mấy ngày, ấn tượng đầu tiên trong lòng chính là cảm thấy nàng không phải là người xấu, nhìn dáng vâng dạ này của nàng khẳng định là có nguyên nhân trong đó.

Lại ngẩng đầu lên, lúc này trên khuôn mặt không còn quá nhiều do dự chần chừ nữa: "Ta đến cũng không có ác ý, chỉ vì nghe nói trên đường các ngươi bị ám sát dẫn đến chậm trễ, cho nên ta lo lắng, muốn đến xem các ngươi có sao không."

Mấy người nhìn nhau vài lần, hiển nhiên là không thể tin tưởng lời nàng nói, tuy rằng có quen biết với nàng nhưng cũng không nhất thiết phải lo lắng sinh tử cho họ như vậy, còn cố ý chạy đến xác nhận.

Chắc chắn còn có điều nàng chưa nói, Vân Chỉ thở dài một hơi, cũng không ép buộc nữa, đưa tay lên giải huyệt đạo cho nàng: "Nếu ngươi đã lo lắng như vậy thì cứ đi theo chúng ta, nhưng đường sá nguy hiểm ngươi phải tự bảo vệ lấy bản thân mình."

Nếu đã không biết được mục đích của nàng vậy thì đặt nàng bên cạnh để có thể liên tục quan sát. Mặc Kỳ Uyên đứng bên cạnh bất mãn liếc Vân Chỉ một cái, đặt một nhân vật nguy hiểm như vậy bên người, quyết định của Chỉ nhi ngày càng lỗ mãng rồi!

Vân Chỉ không được tự nhiên khụ khụ ho khan vài tiếng, chính nàng cũng cảm thấy đột nhiên sao bản thân lại mềm lòng, dường như gần đây nàng không muốn nhìn thấy người nào bị thương hoặc chết thì phải, hiện tượng này thật sự không tốt, đúng thế, nàng nên bỏ!

Sau khi nghe thấy lời nói của Vân Chỉ, Vũ Cơ có chút không dám tin, ngay sau đó có một tia vui sướng xẹt qua hai mắt, tất nhiên trong ánh mắt nhìn Vân Chỉ còn có thêm vài phần cảm kích, một vài biểu cảm rất nhỏ cũng rơi vào mắt Vân Chỉ, càng khẳng định nàng không có ác ý.

"Tốt lắm không có việc gì, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi!" Vân Chỉ vẫy tay giải tán mọi người, rồi đi về một gian phòng hảo hạng để nghỉ ngơi, đương nhiên không thể thiếu việc bị Mặc Kỳ Uyên thuyết giáo.

Không bao lâu sau thì trời sáng, trước cửa tửu lâu có một vài người đã chuẩn bị xong để rời đi, tối hôm qua náo nhiệt một hồi như vậy, Vân Chỉ ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, đương nhiên là Mặc Kỳ Uyên sủng thê vô độ, chờ Vân Chỉ tỉnh lại một cách tự nhiên rồi mới bảo mọi người chuẩn bị hành trang xuất phát.

Khi mọi người đã tề tựu dưới lầu, đột nhiên một tiếng hô của Hách Liên Ngọc Nhi truyền đến từ trên lầu: "A! Không thấy Lạc Băng Tuyết đâu nữa!"

Chạy đến thông báo cho mọi người tin tức, Lạc Băng Tuyết vốn dĩ bị điểm huyệt nằm trong phòng giờ lại không thấy đâu nữa.

Mặc Hình đang giúp Vạn Ức Liên ngồi lên xe ngựa nghe thấy như vậy thì vô cùng kinh ngạc, hắn cảm thấy Vương phi điểm huyệt tương đối an toàn nên không đi kiểm tra lại, không ngờ chỉ đến sáng thì không còn thấy đâu nữ!

Mọi người lộ ra vẻ mặt lo lắng, dĩ nhiên biết được một Lạc Băng Tuyết bị điên có thể làm ra những cái gì, nhưng hiện nay cũng không có thời gian để ý đến nàng.

"Thuộc hạ trở về sẽ phái người tìm kiếm Lạc cô nương, Vương gia không cần lo lắng." Mặc Hình mở miệng nói, trong lòng biết hiện tại chuyện quan trọng không nên đặt lên người Lạc Băng Tuyết.

"Ừ!" Mặc Kỳ Uyên lạnh nhạt trả lời, vẻ mặt khiến người ta không nhìn ra hỉ nộ.

"Vì sao ngươi còn ở đây?" Hai mắt Khâu Lệ Mang Lãng lạnh lùng liếc về phía Hách Liên Ngọc Nhi, trầm giọng hỏi, không phải nàng nên đi theo đám người Hách Liên Diệp sao?

Liếc mắt nhìn lại Mang Lãng, thế nào mà người kia lại cứ thích đối nghịch với bản thân như vậy, hắn không thể tưởng tượng ra mình có thể tiếp tục đi cùng mọi người nên lúc này trên mặt nàng tràn ngập nụ cười tươi rực rỡ, vô cùng đắc ý: "Vương huynh có việc gấp đã xuất phát từ sớm, không có thời gian để ý đến ta, để bản thân tự trở về, vậy thì ta sẽ đi theo các ngươi chơi xong sẽ tự trở về!"

Liếc nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Khâu Lệ Mang Lãng, dường như không vừa lòng việc hắn không biểu hiện ra vẻ tức giận nào, tự đưa mặt mình lên gần nói: "Có phải ngươi rất thất vọng đúng không? Ngươi muốn ta đi nhưng ta lại không đi, ta còn định đi cùng các ngươi!"

Mang Lãng hào phóng tặng cho nàng một cái nhìn xem thường, một chữ cũng không nói đi thẳng đến ngựa của hắn. Vuốt ve trấn an con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, rồi bất thình lình nói ra một câu: "Quả là một con ngựa ngoan."

Hách Liên Ngọc Nhi nghe thấy vậy vô cùng giận dữ, hắn lại dám so sánh một Công chúa như mình với một con súc sinh! Có thể cũng có người nghe thấy được, nàng không thể tiến lên phản bác, chỉ càng khiến bản thân mất mặt thêm nên chỉ có thể tức giận dậm chân vài cái!

Sau khi chỉnh đốn đội ngũ xong chỉ còn lại sáu người cùng ngựa chạy đi, quả nhiên không nằm ngoài dự kiến, trên nửa đường đi gặp rất nhiều nhân sĩ võ lâm chạy về hướng Dông Nam nơi có hang Quật Lĩnh, nhưng cũng không xác định được vị trí cụ thể của mục tiêu, mọi người tham lam đều muốn có được Kim Lũ Y nên đánh loạn giống như rắn không đầu, còn có một vài người chưa nhìn thấy bóng dáng của Kim Lũ Y đâu thì đã nói mấy câu gây bất hòa, cuối cùng dẫn đến đánh nhau, khiến cho toàn bộ đường đi bị chướng khí mù mịt bao phủ, khiến dân chúng đều phải lên tiếng oán thán vang trời.

Mấy người cũng không phải đến xem diễn nên không dừng lại nhìn chuyện xung quanh, dưới sự dẫn đường của Mang Lãng đi vào một con đường nhỏ, bỏ lại đám nhân sĩ giang hồ lỗ mãng phía sau, đi nhanh trên con đường nhỏ, không tốn một ngày đã đi đến cửa hang Quật Lĩnh.

Hang Quật Lĩnh được đặt tên do địa hình, đứng ở trên cao nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy những núi nhỏ chi chít như ma trận, đi vào bên trong tràn vào ánh mắt là màu vàng đất hoặc đỏ thẩm, bởi vì nơi này ngoài đá nham thạch thì vẫn là đá nham thạch, khiến người xem không khỏi cảm thấy thê lương buồn bã, dường như nơi hoang vắng này chưa từng tồn tại sự sống con người, cũng không biết vì sao phải đặt thần vật ở nơi này, một nơi còn kém hơn cả con sông Bàn Niết!

Mấy người nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi tiếp, đoạn đường phía trước còn rộng rãi một chút, càng đi vào bên trong thì càng khó tìm thấy một con đường thoải mái, đá nham thạch lởm chởm nên đi rất đau chân, hơn nữa cũng không dám dùng ngựa, mấy người để ngựa lại tại chỗ rồi đi bộ vào bên trong tìm kiếm.

Vừa đi Mang Lãng vừa giải thích những tình huống mà khi đi vào bên trong có thể gặp phải, hắn mang theo đám người Vân Chỉ đến, trực giác cho hắn biết có lẽ hai người bọn họ chính là chủ nhân của Kim Lũ Y, cho dù không phải thì ba đại gia tộc sống ẩn dật đều tự bảo vệ một thần vật của mình, chắc hẳn phải có liên quan gì đó, bọn họ đã được chọn là chủ nhân của Phượng Hoàng thì chắc chắn phải có quan hệ gì đó với Kim Lũ Y.

Ngay khi mấy người men theo con đường đầy đá nhọn đi vào bên trong thì ở phía sau một núi nhỏ, có hai bóng dáng màu đỏ hiện lên giống như là u hồn vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người đi phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.