Chương trước
Chương sau
Nhìn về phía người đang đi đến, chỉ thấy một lão bà trên người mặc bố y đang ôm tiểu thú vừa nhảy ra đang đi về phía mọi người, cách ăn mặc không khác so với người bình thường nhưng lại khiến người ta không khó để nhận ra đây là một vị tiền bối. Tóc mai đã ngả bạc được chải cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt là vẻ mặt bình tĩnh, uy nghiêm đầy kiêu ngạo.

Mặc Kỳ Dĩnh bị dọa sợ, vì đuối lý nên cũng chỉ có thể cúi đầu nói: "Lão bà bà, ta không biết vật nhỏ này đã có chủ nhân rồi!"

"Sư mẫu! Hắc hắc, ta trở về gặp hai người đây!" Không đợi đến khi lão bà mở miệng tức giận, Công Ngọc Viêm Bân đã nhảy đến trước mặt lão bà với vẻ mặt tươi cười nói to.

Khuôn mặt vốn dĩ đang lạnh nhạt đột nhiên biến mất không thấy đâu, trong ánh mắt của lão bà còn có thần sắc vui mừng, rồi ngay sau đó chỉ trong phút chốc chuyển thành lửa giận, vẻ mặt thay đổi còn nhanh hơn cả những người hát hí khúc: "Ngươi, cái tên tiểu tử này, đi một năm không về thăm chúng ta, hôm nay sao tự nhiên lại về, còn mang theo nhiều người như vậy đến làm loạn, quấy rầy chúng ta hay sao! Xem ra lâu rồi ta chưa giáo huấn ngươi nên ngươi quên rồi hả!"

Giờ mọi người mới hiểu ra, lão bà trước mắt chính là sư mẫu của Công Ngọc.

Vân Chỉ âm thầm quan sát, theo ý nàng, lão bà này thoạt nhìn có vẻ đáng yêu, dễ gần, hẳn không phải là người khó nói chuyện, tại sao Công Ngọc khi giới thiệu lại dùng những từ ngoan độc, quái dị để miêu tả chứ? Tuy nhiên, nếu Công Ngọc đã nói như vậy thì nàng vẫn nên tiếp tục quan sát rồi hẵng nói.

Quả nhiên lão bà rất sủng ái Công Ngọc, chỉ thấy Công Ngọc không những không sợ bị nàng giáo huấn một trận mà còn tiến lên hào sảng khoát tay lên bả vai sư mẫu, giống như bạn cũ gặp lại nhau, hình tượng công tử cao quý ở thế giới bên ngoài giờ hoàn toàn sụp đổ không còn một mảnh nào.

"Sư mẫu, lần này ta mang nhiều bằng hữu đến đây, thật ra là........."

"Khụ khụ, khụ ân!" Không đợi đến khi Công Ngọc nói ra mục đích thật sự, Vân Chỉ đè thấp cổ họng ho khan vài tiếng, khiến cho mọi người quay lại chú ý, rồi tay lại âm thầm đẩy Mặc Kỳ Dĩnh lên vài bước, giống như đang nhắc nhở nàng cái gì đó.

Quả nhiên dường như Mặc Kỳ Dĩnh nhớ đến cái gì đó, lớn tiếng nói: "Sư mẫu! Ta quên mất không giới thiệu, tên ta là Dĩnh nhi, là nương tử tương lai của Viêm Bân, hôm nay nhiều người chúng ta đến đây chính là muốn bái kiến sư mẫu, Viêm Bân nói sư phụ và sư mẫu của hắn giống như là ông nội bà nội hắn vậy, là người thân thật sự của hắn, cho nên chúng ta mới chuẩn bị đến đây thuận tiên tổ chức hôn sự luôn."

Mặc Kỳ Dĩnh càng nói càng lưu loát, cũng không để ý đến vẻ mặt kinh hãi của Công Ngọc Viêm Bân bên cạnh, đối với lão bà thì tươi cười đáng yêu đến mức có thể rơi cả mật ra.

"Sư mẫu, người nhìn xem, Dĩnh nhi muốn giới thiệu với người, đây là Tam ca và Tam tẩu của ta, ba vị này, ách, là người Khâu Lệ quốc và Hách Liên quốc, là bằng hữu đến chứng hôn cho chúng ta!"

Phốc, Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên nhỏ tiếng cười cười, nha đầu kia quả thật có thể giải thích rõ ràng như vậy, thật đúng là khiến mọi người ở đây đều có quan hệ với nhau!

Lúc này mặt Công Ngọc Viêm Bân đã đỏ thành một mảnh, chuẩn bị vội vàng mở miệng chen vào phản bác nhưng căn bản không tìm thấy lỗ hổng nào, hai mắt nhìn vội qua sư mẫu hắn thì thấy trên mặt nàng lộ ra nụ cười hài lòng, trong lòng càng thêm vội vàng, thế nào mà đột nhiên Dĩnh nhi lại ra một chiêu hiểm như vậy, cho tới bây giờ hắn còn chưa nói được nửa chữ nha, nàng bịa đặt như vậy là muốn cưỡng bức hắn đi vào khuôn khổ hay sao!

Vân Chỉ cười cười, nhìn trộm về phía Công Ngọc vừa ăn phải hoàng liên, phương pháp này là phương pháp cầu hôn trá hình Vân Chỉ nghĩ ra hộ Dĩnh nhi, dù sao chuyện Dĩnh nhi thích Công Ngọc là chuyện mọi người đều biết, bọn họ cũng có thể nhận ra không phải là Công Ngọc không có thích, nếu đã đến bước này thì cũng không thể để Dĩnh nhi cứ suốt ngày đi theo đít hắn mãi được!

Nhưng hai lão nhân của Công Ngọc đều có tính tình rất cổ quái, người ngoài rất khó có để lấy lòng, có thể nói là như thêm muối vào dầu, nhưng cũng may, chỉ cần bị dỗ vui vẻ thì cơ bản bất cứ chuyện gì họ đều sẽ đồng ý. Nên đầu tiên để có thể giải quyết được vấn đề vui vẻ của nhị lão thì đương nhiên phải để cho nhị lão được hưởng thụ cuộc sống mỹ mãn mới là biện pháp tốt nhất rồi!

"Tốt tốt, ha ha!" Lần này tốc độ thay đổi sắc mặt của lão bà có vẻ chậm, đuôi lông mày khẽ nhướng cao lên sắc mặt vui mừng từ từ tụ lại, khiến tất cả nếp nhăn trên mặt hiện ra, tinh tế đánh giá giống như còn chưa xem đủ Dĩnh nhi đang cười ngọt ngào phía trước, không ngừng gật đầu khẽ.

Vân Chỉ nhìn thấy thế trong lòng cũng mừng thầm, xem ra lần Công Ngọc bị sư mẫu bắt lấy đuôi rồi.

"Tốt, tốt cái gì mà tốt, ta còn chưa nói tốt đâu!" Rốt cuộc Công Ngọc Viêm Bân cũng cướp được cơ hội nói chuyện, tức giận nói, nếu nói như vậy mà bắt hắn phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì thật là mất mặt rồi!

Vân Chỉ thấy Dĩnh nhi chuẩn bị đáp lại, vội vàng đứng ra phía trước đóng vai phản diện: "Công Ngọc, Dĩnh nhi đã nói là không để ý, ngươi lại cũng không muốn tổ chức hôn lễ long trọng ở Kinh Thành chẳng phải chủ yếu là muốn hai lão nhân gia được vui vẻ hay sao!"

Công Ngọc vừa muốn giải thích nhưng lại bị lời nói của Vân Chỉ khiến tình huống xoay chuyển, lập tức bực bội bật cười khanh khách, mở to hai mắt kinh ngạc tức giận nhìn về phía Vân Chỉ. Nhưng đến khi nhìn thấy trong mắt nàng và Uyên là sự mừng thầm không hề che giấu, đột nhiên trong lòng đã hiểu ra, Dĩnh nhi không có khả năng khi chưa có sự đồng ý của hắn mà nói lung tung trước mặt sư mẫu như vậy, người thiếu đạo đức đầy đen tối mà nghĩ ra biện pháp này chắc chắn là Vân Chỉ hoặc Mặc Kỳ Uyên đã nói cho Dĩnh nhi!

Hai cái tên phúc hắc này, rốt cuộc hai người muốn làm cái gì! Công Ngọc hận nghiến răng, nâng tay lên chỉ vào hai người: "Ngươi, ngươi, các ngươi!"

"Ngươi cái gì mà ngươi! Tiểu tử, mau dẫn những vị khách này đến nhà gỗ hảo hảo mà chiêu đãi, ngươi cũng thật là, Dĩnh nhi có làm gì đâu mà lại để người ta chịu ủy khuất như vậy!" Lão sư mẫu cười đến mức không khép miệng lại được, lúc này nào thèm quan tâm đến Công Ngọc Viêm Bân đang rối rắm buồn bực như thế nào, điển hình cho chuyện có cháu dâu là quên luôn cháu trai!

Một đám người đi theo lão nhân gia vào trước, chỉ còn lại một mình Công Ngọc Viêm Bân vẫn chưa bình định được lửa giận ở lại phía sau.

Dọc đường đi, lão sư mẫu dắt tay Dĩnh nhi vừa đi vừa nói, vui cười hớn hở bồi dưỡng tình cảm, vẻ mặt tươi cười đó đối với Dĩnh nhi là vô cùng thỏa mãn!

Đi bộ không bao lâu, mọi người đã dừng lại trước một căn nhà gỗ thấp thoáng phía sau tán cây, các gian phòng được bố trí hợp lý có sự liên kết với nhau, từ bên ngoài nhìn vào giống như một căn biệt viện dùng để nghỉ ngơi, không hề có chút keo kiệt nào, đan xen hợp lí với cảnh đẹp tao nhã xung quanh, ở ngoài cốc rõ ràng đã vào mùa thu, cây cối hoa cỏ không còn vẻ diễm lệ nhưng ở đây mọi người lại có thể thấy được đủ loại hoa cỏ đẹp nhất, rất nhiều loại chưa từng nhìn thấy qua, giữa không gian tao nhã còn tăng thêm vài phần hoa lệ.

Vào trong phòng, ngay lập tức mọi người đã cảm giác được có một khí mát lạnh ập đến khiến tâm hồn thư thái thoải mái, mặc dù ở trong phòng nhưng lại tràn ngập sự nhẹ nhàng khoan khoái của thiên nhiên. Mà điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là khắp nơi trong phòng là đủ loại chim thú quý hiếm xinh đẹp, vô lo vô nghĩ chơi đùa, tiên hạc tao nhã nhảy múa, chim tước thì chơi đàn đệm nhạc, trên mặt đất còn có vô số con chồn nhỏ xinh đẹp cùng rất nhiều các loài động vật chưa từng nhìn thấy bao giờ đi lại xung quanh, cảnh tượng liên tiếp xuất hiện khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào tiên cảnh chứ không phải một căn phòng tầm thường trong một cánh rừng.

Đám chim thú vốn dĩ đang chơi đùa thì cảm nhận được thấy có rất nhiều người đi vào, nhảy ào ào ra khỏi phòng giống như bị kinh hách, cảnh đẹp trước mắt bỗng chốc biến mất, mấy người có chút thất vọng, Vân Chỉ cẩn thận chú ý đến vẻ mặt không vui chợt lóe trên khuôn mặt lão nhân trước mắt.

"Tiểu Bân Bân, ngươi tiếp khách đi, lão bà tử ta đi chuẩn bị trà bánh!" Nói xong không đợi mọi người nói lời khách sáo đã buông Tiểu Linh đang vô cùng lo lắng trong lòng đi chuẩn bị.

Lão bà bà vừa đặt chân đến cửa, Vân Chỉ không nhịn được nữa cười hì hì một tiếng, lớn tiếng nói: "Ha ha ha, tiểu Bân Bân! Ngươi như thế mà gọi là tiểu Bân Bân sao!"

Vậy thì con trai tương lai của hắn chẳng phải sẽ là Tiểu Tiểu Bân sao? Phốc!

Những người khác cũng âm thầm cười trộm, nhưng không cười khoa trương như Vân Chỉ, cái tên thân mật như vậy nếu để cho đám nữ tử sùng bái hắn bên ngoài mà nghe được thì sẽ đều muốn biến mình thành hoa si mất thôi!

Vẫn luôn cố gắng chịu đựng không tức giận nhưng lúc này mặt Công Ngọc đã đen hơn cả cái đít nồi, nghe thấy mọi người cười nhạo nhũ danh của hắn, cực kì mất tự nhiên nên dùng lửa giận che giấu sự xấu hổ, lạnh mặt chất vấn: "Ai cho các ngươi nói lung tung trước mặt sư mẫu, nếu nàng tưởng thật thì trên đời này không ai có thể khuyên trở lại đâu! Vân Chỉ, Dĩnh nhi, các ngươi nói xem, có phải hai người các ngươi hợp tác đến chỉnh ta hay không!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh! Bản Quận chúa tự mình mở miệng mà ngươi còn ghét bỏ không muốn sao! Tuy rằng khi trở về có thể bảo Hoàng huynh tứ hôn nhưng ta lại cảm thấy thành thân ở đây cũng tốt lắm!" Mặc Kỳ Dĩnh mạnh mẽ đạp đổ khí thế của hắn, tuy rằng bên ngoài mạnh miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn vô cùng cao hứng, là một oan gia đi theo phía sau hắn làm ầm ĩ trêu ghẹo nhiều năm như vậy, chỉ còn thiếu một bước nữa, nghe xong đề nghị của Tam tẩu nàng ngay lập tức quyết định tấn công, sớm trói hắn lại như vậy mới tốt, miễn để cho nữ nhân nào đó câu mất!

Vân Chỉ thật vất vả mới nhịn cười được: "Công Ngọc, đây là linh cảm mà ngươi cho ta nha, không phải ngươi luôn muốn nhị lão được vui vẻ sao, cụ thể làm như thế ngươi lại không chịu nhiều lời, ngươi xem xem chẳng phải cách này rất tốt hay sao!"

"Công Ngọc, thành thân là chuyện sớm hay muộn mà thôi, hiện tại đó cũng là một cách tốt, đẹp cả đôi đường. Tuy nhiên sau khi các ngươi hồi kinh, muốn náo nhiệt sẽ có náo nhiệt." Mặc Kỳ Uyên cũng phụ họa theo nương tử thân ái của hắn, bày ra một dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn của một huynh trưởng.

Đây là một cách sao? Còn không phải là lừa hắn vào hố sao! Công Ngọc mặt hầm hầm không phục nhưng không có kết quả, âm thầm bực tức, các ngươi muốn nghĩ cách thì sao lại đem chuyện chung thân đại sự của hắn góp vui vàolúc này! Hắn vẫn thích là một ngươi vô lo vô nghĩ hơn, nếu cuộc sống sau này đều bị tiểu ma nữ nắm trong tay thì chẳng phải sau nàycủa hắn chẳng còn gì tỏa sáng sao!

"Tán gẫu cái gì mà lại vui vẻ như vậy!" Nghe thấy giọng nói của lão bà từ bên ngoài truyền vào, tất cả mọi người đang nói chuyện lập tức ngậm miệng lại: "Đến đến đến, mau nếm thử một chung trà ở Miên Linh Cốc nào!"

Mọi người ngượng ngùng nhìn một lão tiền bối phải bận bụi vì chiêu đãi bọn họ, vội vàng tiến lên đón lấy nước trà, đập vào mặt là hương thơm mát mê người khiến tất cả mọi người ở đây không nhịn được muốn lập tức nhấm nháp xem trong đó có vị gì, xem ra nơi này thật đúng là một vùng tiên cảnh!

"Sư mẫu, tại sao sư phụ lại không ở trong cốc, gần đây tâm tình của sư phụ như thế nào, ta gặp phải một chứng bệnh rất khó trị nên muốn tìm sư phụ thương lượng." Công Ngọc Viêm Bân dưới ánh mắt của Vân Chỉ nói ra mục đích chân chính của chuyến viếng thăm lần này, hắn hiểu rõ ràng tâm tình của sư mẫu lúc nào thích hợp nhất để nói ra những lời này.

Lão nhân gia đi đến ngồi xuống mạnh mẽ trên chỗ trống, hoàn toàn thất vọng nói: "Cái lão già kia, hắn xuất cốc đi mua cái này cái nọ, cũng không biết khi nào mới trở về, lão già này, cứ ba ngày hai bữa không kêu một tiếng thì không chịu được, ngươi nói xem nhỡ đâu đột nhiên nhắm mắt ra đi thì ai sẽ nhặt xác cho hắn!"

"Khụ khụ khụ......" Mọi người vừa uống được ngụm nước trà vào miệng, trong lòng ngạc nhiên, hai lão nhân sống nương tựa lẫn nhau thì như thế này thì tình cảm hẳn phải là rất tốt mới đúng, thế nào mà mở miệng ra lại là có chết hay không, huống hồ y thuật của lão tiền bối rất cao thâm, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy!

Điều làm Vân Chỉ lo lắng chính là tình hình hiện tại của mẫu thân không tốt chút nào, muốn nhanh chóng được khám và chữa bệnh, nhưng lại tìm đến đúng lúc lão tiền bối ra ngoài, nếu tạm thời hắn không trở lại hy vọng duy nhất của mẫu thân cũng không biết còn duy trì được lâu không!

Mặc Kỳ Uyên ngồi bên người nàng nhận ra Vân Chỉ nóng lòng như lửa đốt, âm thầm cầm chặt tay Vân Chỉ nhẹ nhàng nói an ủi: "Không cần quá lo lắng Chỉ nhi, có lẽ tiền bối sẽ trở lại nhanh thôi, uống chút trà trước đi."

Vân Chỉ vẫn lo lắng không yên, tay vừa đưa nước trà đến bên miệng, nhưng hương thơm của trà không thể hấp dẫn nàng, bất an suy nghĩ rồi vẫn đứng dậy cung kính nói: "Thỉnh bà bà cho vãn bối biết tiền bối đến nơi nào, thẳng thắn mà nói thì người cần chữa bệnh chính là mẫu thân của vãn bối, hiện tại là lúc tính mạng đang gặp nguy hiểm, mong rằng được bà bà tương trợ!"

Ngữ khí khẩn thiết khiến lão nhân ngồi vị trí cũng không khỏi có chút rung động, nhưng cũng không biểu hiện ra biểu cảm quá mức đồng tình, dù sao cũng là người một bó tuổi rồi, tình người nóng lạnh, ốm đau bệnh tật đều đã sớm nhìn thấu. Nếu là người khác đến thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra, nhưng màdo tiểu tử Công Ngọc này mang đến thì đuổi đi là không có khả năng, nhưng chuyện của lão già này nàng cũng quản không xong mà cũng chưa từng bao giờ muốn quản cả.

"Không cần ra ngoài đi tìm, lão già kia ở bên ngoài như gió thổi, cho dù là Tiểu Bân Bân cũng không có khả năng tìm thấy." Lão bà nói một câu vô tình xóa bỏ toàn bộ hy vọng trong mắt Vân Chỉ nhưng vẫn tốt bụng nói thêm: "Theo như lão bà bà ta đoán thì mấy ngày nữa hắn sẽ trở về, cũng có khả năng là ngày mai sẽ trở về cốc cũng nên, cũng sẽ không chậm trễ thời gian như vậy đâu! Hơn nữa cho dù lão già đó có trở về thì có chịu chữa trị hay không thì cũng rất khó nói!"

Nghe xong mấy lời này, cuối cùng mấy người có thể yên lòng, Công Ngọc cũng hoàn thành nhiệm vụ, lên mặt nói: "Không sao, ta biết cách để thu phục sư phụ, Vân Chỉ ngươi đừng quá lo lắng!"

Giống như được uống thuốc an thần, tâm tình Vân Chỉ có chút thả lỏng hơn, ngồi xuống, nhưng vừa mới cử động liền có cảm giác cơ thể có cái gì đó không đúng.

"Này......" Ngay thời điểm đó, Mặc Kỳ Uyên cũng cau chặt mày lại, vẻ mặt không hiểu.

Nhìn tình huống của mấy người, chính xác là bọn họ đã trúng độc, người khác không rõ nhưng Vân Chỉ lại hoàn toàn rõ ràng, thời điểm chất độc bắt đầu phát tác trong thân thể mà bọn họ lại không hề nhận ra! Loại độc vô hại này nàng có biết, nhưng mà vì sao dược tính lại mạnh như vậy, khiến toàn thân không còn chút sức lực nào, có thể phát huy được dược tính mạnh mẽ như vậy thì mỗi dược liệu đều phải được điều chế một cách tinh chuẩn cực kì đáng sợ, thậm chí bên trong còn có nhiều thành phần mà bản thân không thể điều tra ra!

Hơn nữa lúc trước bọn họ cũng không ăn cái gì, chỉ duy nhất là uống trà mà lão bà bà mang lên mà thôi, chẳng lẽ là........

"Bà bà, ngươi đây là có ý gì?" Vân Chỉ có chút cảnh giác nhìn thẳng vào vẻ mặt ôn hòa của lão nhân trước mắt, chất vấn.

Công Ngọc Viêm Bân vẫn chưa uống trà, lại nhìn thấy mấy người có chút không thích hợp, lập tức hiểu ra đây là tình huống gì, bất đắc dĩ nhìn qua mấy cặp mắt sắc bén bên cạnh, nhún vai tỏ vẻ hắn cũng không có cách nào cả.

Lão bà bà cũng không để ý đến mọi người đưa tay đặt bên miệng, thổi ra một loạt các âm điệu, chỉ chốc lát sau, nhóm chim thú lúc trước họ nhìn thấy lại trở về vị trí ban đầu, không coi ai ra gì đứng bên cạnh đùa giỡn, không có chút gì gọi là sợ hãi khi gặp người lạ.

"Các người là khách, lão bà tử ta đương nhiên không thể đuổi các ngươi đi, nhưng vì để tránh cho các ngươi gây thương tổn đến nhóm bảo bối nhà chúng ta nên đành phải để cho các ngươi ăn Tức tán liễu này để che giấu khí tức, tuyệt đối không gây hại, yên tâm đi!" Lão bà bà nhìn thấy đám chim thú đã trở lại, lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng, bình tĩnh giải thích.

Mọi người không hiểu thế nào nữa, chỉ vì dọa sợ đám động vật này mà hạ độc người ta? Không biết trong đầu lão bà bà này suy nghĩ cái gì nữa!

Độc này quả thật không có hại, nhưng mà công lực toàn thân bị phong bế, hơi thở tự nhiên cũng không bị phát hiện mà thôi. Nhưng mà đối tượng lại chính là động vậtnha! Chẳng lẽ động vật ở nơi này cũng có thể dựa vào hơi thở mà phán đoán được sự tồn tại của vật thể khác sao?

Quả nhiên đúng là một nơi cổ quái, cả một đám hắc tuyến rơi đầy, vẫn nên để lúc nữa chất vấn Công Ngọc thì hơn, tại sao mà không chịu nói rõ ràng cho bọn họ gì cả!

Bên trong căn nhà gỗ có rất nhiều phòng nhỏ, sau khi lão bà bà an bài phòng cho mỗi cá nhân xong thì tiếp tục đi chơi đùa với đám sủng vật của nàng. Mọi người treo lên nụ cười tiễn bước lão bà bà, rồi nhanh chóng dùng băng thiềm giải độc, sau đó chính là thời gian Công Ngọc Viêm Bân chịu hình phạt rồi.

"A! Các ngươi trước tiên cứ bình tĩnh một chút đã!" Công Ngọc bị Mặc Kỳ Uyên khóa trái kêu lên: "Ta đã hứa với sư phụ không nhắc đến Miên Linh Cốc với người khác, sư phụ cũng đã bắt ta phải thềrồi!"

"Ngươi phá lời thề còn ít sao? Nhanh một chút nói hết những điều mà ngươi biết ra, nếu còn xảy ra tình huống gì khác ngươi có tin là ta bán ngươi đến kỹ viện làm tiểu quan không! Đừng quên ngươi còn nợ ta lần thua cuộc đó nha!" Vân Chỉ hung dữ uy hiếp, đi đến phía trước nói chỉ để hai người nghe, ai biết là lão bà này lại hỉ nộ vô thường như vậy, công phu hạ độc này mà so với bản thân thì cho dù có học cả đời cũng không được!

Nếu không thể dụ dỗ hai người khám và chữa bệnh cho mẫu thân thì bảo nàng phải làm sao bây giờ!

"Làm, làm tiểu quan?" Công Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, hẳn tin tưởng Vân Chỉ nói là sẽ làm được, hắn cũng bị dính thủ đoạn của nàng khi phố Kim Thiên khai trương, hại hắn bị một lão nữ nhân phi lễ, hu hu, cả đời hắn không nên bị hủy trong tay Vân Chỉ nên vội vàng mở miệng đàm phán điều kiện: "Sau khi ta nói ra thì điều kiện đánh cuộc kia không còn hiệu lực!"

"Được, nói mau!" Vân Chỉ không kiên nhẫn thúc giục nhưng vẫn không quên trừng trị một phen: "Dĩnh nhi, ngươi cũng chú ý mà nghe cho kĩ, để sau này hiếu kính trưởng bối cho tốt!"

Tránh thoát được sự kiềm chế của Mặc Kỳ Uyên, Công Ngọc bất mãn bĩu môi, đúng là tên gặp sắc quên nghĩa, vì nương tử mà khi dễ huynh đệ!

"Hai lão nhân bọn họ kiêng kị tương đối nhiều chuyện, tạm thời cũng không thể kể hết ra được nên ta sẽ chỉ nói vài cái chủ yếu." Công Ngọc Viêm Bân tự nhiên ngồi xuống, uống một ngụm nước, tư thế này khiến tất cả mọi người đều phải nghiêm túc lắng nghe, giống như một đám học sinh tiểu học ham học hỏi, nhìn tình huống này xem ra là muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt rồi!

"Các ngươi vừa rồi cũng thấy được, đám động vật này chính xác là sở hữu của nàng, không cần nói đến các ngươi, ngay cả sư phụ ta cũng không có chút phân lượng nào trước bọn chúng, cho nên mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cho nên mới có chuyện vài ngày lại chạy ra ngoài, sư phụ lạnh lùng là lạnh lùng thật, nhưng mà chỉ lạnh lùng ngoài mặt thôi, điểm yếu của sư phụ chính là tham ăn, cho nên chỉ cần có thể cho hắn nếm thử mĩ vị thì cái gì cũng có thể nói chuyện!"

Công Ngọc tinh tế giải thích mọi chuyện về sư phụ sư mẫu hắn - hai người quan trọng nhất với hắn, nếu thực sự nói tất cả những gì quái lạ trong cuộc sống bình thường của sư phụ sư mẫu ra thì sự kì lạ đó có thể viết thành một bài hát hí khúc cũng nên!

Hắn chỉ nhớ được từ khi hắn hiểu chuyện đến nay, hắn chú ý đến hàng tháng sư phụ đều phải bế quan phá giải một loại độc, còn sư mẫu thì mỗi khi trăng tròn lại tỉ mỉ phối chế một loại độc. Mỗi khi sư mẫu nhìn sư phụ bình yên vô sự đi ra sau khi bế quan trong phòng là lúc bọn họ khẩu chiến vài ngày, không để cho sư phụ ăn ngon, sư phụ tức giận, mặt lạnh không thèm nói liền chạy ra cốc, quy luật quỷ dị như vậy cứ âm thầm trôi qua trong vài thập niên, có lẽ đó cũng là chút tư vị trong cuộc sống của nhị lão bọn họ cũng nên!

Hiểu được tin tức quan trọng, dưới sự cam đoan của Công Ngọc, cuối cùng Vân Chỉ cũng thoáng yên tâm, chỉ cần quái sư phụ trở về thì mẫu thân có thể được cứu. Sau đó lại lo lắng kéo Công Ngọc đi kiểm tra Vạn Ức Liên đang hôn mê, xác định mẫu thân không có việc gì rồi mới lôi kéo Mặc Kỳ Uyên về phòng ngủ.

Trời đã chuyển sang màu đen, trong cốc không còn cảnh sắc mê người như ban ngày, cảnh trí buổi tối cũng vẫn thanh nhã mát mẻ, đặc biệt dưới ánh trăng, sáng trắng trơn bóng như được phủ một lớp hổ phách, trong phòng căn bản không cần dùng đến nến mà vẫn có thể chiếu sáng tất cả.

Sau khi rửa mặt qua loa, Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên dựa vào nhau ngủ trên giường, hai người không hẹn mà cùng đồng thời mở to hai mắt, rõ ràng mấy ngày chạy liên tục rất là mệt mỏi nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.

"Uyên, ngươi đang nghĩ cái gì?" Vân Chỉ nhàn nhạt hỏi, khẽ kề sát vào trên người hắn, tìm được vị trí thoải mái nhất trên ngực rồi nằm sấp xuống.

Nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập của hắn mới cảm thấy được bình yên, mấy ngày nay đều vì chiến sự rối ren, mỗi đêm hai người đều giống như vợ chồng già ngủ gần bên nhau, cảm thụ chân tình ấm áp lẫn nhau.

"Suy nghĩ chuyện của nàng, còn nàng đang suy nghĩ chuyện gì." Cánh tay Mặc Kỳ Uyên vòng qua dưới thân thể nàng, nhẹ nhàng nói, rõ ràng trong câu nói tiếp theo có chút trêu đùa, từ trong miệng hắn lại phun ra một lời không nghiêm túc như vậy.

Vân Chỉ cười xì ra tiếng: "Vì sao ngươi khẳng định ta cũng đang suy nghĩ chứ?"

"Ta thật sự hy vọng tất cả mọi chuyện ta đều có thể giải quyết để nàng không cần phải phiền não nữa." Hắn ôm thân thể Vân Chỉ vào ngực, đặt đầu nàng vào hõm cổ rồi nói tiếp: "Nàng có biết không? Ta cảm thấy nếp nhăn giữa lông mày nàng còn đáng sợ hơn thiên quân vạn mã."

Cảm giác được rõ ràng sự hạnh phúc ấm áp, trong lòng Vân Chỉ có chút xúc động, không hiểu sao lại cảm thấy có chút bi thương.

Kiềm chế sự bi thương trong lòng, Vân Chỉ cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn nói: "Uyên, ngươi cũng biết ta không phải là người yếu ớt nên cũng không cần ngươi phải thương tiếc, có chuyện gì chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt, tựa như bây giờ, ta có thể biết tính sở hữu trong lòng ngươi lớn như thế nào, ngay cả thế thì cảm giác của ngươi cũng rất giống với ta."

Mặc Kỳ Uyên nhếch miệng, nhẹ nhàng cười, độ cong trên đôi môi mỏng của hắn ngày càng cong hơn, không cười mà bộc lộ lạnh lùng uy nghiêm, khi cười thì lại tao nhã mị hoặc, Vân Chỉ thích dáng vẻ khi hắn cười, dáng vẻ cười chỉ dành riêng cho nàng.

"Giờ chúng ta sẽ nói hết suy nghĩ trong lòng đối phương ra, ai đoán sai sẽ bị phạt!" Hắn biết Vân Chỉ muốn thoát khỏi bầu không khí có phần nặng nề này, nên cũng phối hợp theo.

Nghe thấy đề nghị của Uyên, Vân Chỉ như được gãi đúng chỗ ngứa, dựa nửa người vào thân hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, dáng vẻ vô cùng tin tưởng giống như đã sớm đoán được rõ ràng suy nghĩ trong lòng hắn.

"Ngươi đang nghĩ - chiến tranh lần này thả Khâu Lệ Thương Kình có đúng hay không, lão quái mặt lạnh có thể cứu được mẹ ta và cũng là nhạc mẫu của ngươi hay không, hơn nữa liệu ngươi có năng lực thỉnh cầu hắn cứu Hoàng huynh của ngươi hay không, rốt cuộc thù hận của Khâu Lệ Đại Cơ đối với ngươi là gì, tại sao trên người chúng ta lại tồn tại loại năng lượng tiềm ẩn như vậy, còn có......." Vân Chỉ nói một hơi những khả năng suy đoán, rồi đột nhiên dừng lại, dường như đối với suy đoán này có chút không xác định: "Còn có, ngươi đang suy nghĩ xem mấy ngày nay hảo sư muội Tuyết nhi của ngươi hành động không bình thường rốt cuộc là muốn làm cái gì."

Nàng nhận ra được Lạc Băng Tuyết có địch ý đối với bản thân, mặc dù trên mặt vẫn là biểu cảm hoàn mỹ nhưng ánh mắt thì không lừa được người. Nàng khinh thường nên tự ứng phó với mấy thủ đoạn nhỏ này, chỉ cần không xem nàng là kẻ ngốc mà đùa giỡn thì nàng có thể nể mặt Uyên mà không so đo.

Nàng biết trong lòng Uyên có cân nhắc, cũng biết tại sao hắn lại đồng ý mang nàng đến đây, để người ta ngay dưới mí mắt mới dễ dàng nắm trong tay nhất. Nhìn thấy giữa lông mày Uyên xẹt qua chút kinh ngạc và áy này, không khỏi thầm than một tiếng, tuy rằng thoạt nhìn Uyên là người làm việc có phần cứng nhắc, sau khi bình tĩnh phân tích phán đoán sẽ giải quyết dứt khoát, không có chút nhân từ nương tay nào. Nhưng nàng có thể nhận ra Uyên có thể giết hết người trong thiên hạ không liên quan đến bản thân nhưng lại đặt những người thân nhất vào vị trí không thể thay thế, sẽ không gây một chút thương tổn nào.

Bình tĩnh nhìn lại Vân Chỉ, rồi đột nhiên cảm thấy tất cả lời nói đều là dư thừa, bất đắc dĩ thở dài một hơi, Mặc Kỳ Uyên lại vòng tay dịu dàng ôm nàng vào trong lòng, nói khẽ: "Chỉ nhi, nàng nói cũng không hẳn, hơn nữa Băng Tuyết......Lúc sư phụ gặp chuyện là lúc người cứu ta, ta từng nghĩ sẽ không phụ di ngôn cuối cùng của sư phụ, nhưng mà Băng Tuyết nàng làm ta rất thất vọng, dường như nàng thực sự làm ra việc không thể tha thứ, cho nên ta cũng chỉ có thể xin lỗi sư phụ."

"Uh, ngươi làm cực kỳ tốt." Vân Chỉ nghiêm túc cổ vũ, cũng không nghĩ vấn đề này lại được bàn bạc kĩ thế này, nằm trên ngực hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần mê người: "Vậy bây giờ đến lượt ngươi đoán xem trong lòng ta đang nghĩ cái gì!"

"Đương nhiên là nàng đang nghĩ nhạc mẫu có thể khỏi hẳn hay không!" Mặc Kỳ Uyên muốn nghĩ nhưng cũng không cần thiết, trực tiếp mở miệng nói.

"Sai, còn nữa!" Vân Chỉ tiến sát lại gần hắn hơn: "Ta còn đang suy nghĩ làm sao có thể quyến rũ thành công ngươi."

Mặc Kỳ Uyên thấy nàng nói như vậy nhất thời không phản ứng kịp, chớp chớp mắt, sau đó cười cười: "Nương tử tại thượng, không cần quyến rũ thì vi phu cũng đã bị dụ dỗ, ha ha, cả đời này hoàn toàn thuộc về nàng!"

"Không được! Như thế này thì khác gì có tiếng mà không có miếng, ta muốn làm chuyện xứng đáng với chức vụ nương tử này!" Vân Chỉ phủ định hoàn toàn, nói xong liền đứng lên, đưa tay ra muốn cởi bỏ quần áo Mặc Kỳ Uyên, nhưng lại cảm giác có các gì đó không đúng, dừng lại một chút rồi ngay lập tức tìm lại được cảm giác.

Rút tay lại không kéo quần áo hắn nữa, mà cười một cách quyến rũ, thong thả tụt xiêm y mình xuống, khi đi ngủ vốn dĩ chỉ mặc một kiện áo mỏng, sau khi tụt xuống bả vai trắng như tuyết nhanh chóng lộ ra, vô cùng mê người.

Mặc Kỳ Uyên không hề ngờ tới Vân Chỉ thật sự nói là làm, lại cởi quần áo trêu chọc bản thân, lập tức cảm thấy kinh hãi nên phản ứng có chút chậm chạp, ý của Chỉ nhi, chẳng lẽ là.........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.