Vân Chỉ hoảng hốt, đây là loại tốc độ gì! Nàng hoàn toàn không nhìn thấy gì, hơn nữa nàng ta không phải đã trúng thực cổ của nàng sao? Vậy sao lại không có việc gì! Đúng rồi, nàng hẳn không nên dùng ánh mắt của con người nhìn nàng ta, đại chiến với tử thi hôm nay cũng đã biểu hiện được rõ ràng nàng không phải là người đàng hoàng rồi!
"Khâu Lệ Đại Cơ, ngày chết của ngươi đến rồi!" Vân Chỉ lớn tiếng nói, chính là muốn báo cho hai người bên ngoài còn tay thì như rắn không xương nhanh chóng rút ra rồi quay người một lần nữa đâm về phía nàng ta.
Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc nghe thấy tiếng đánh nhau cũng nhanh chóng phi thân tiến vào, cùng với Vân Chỉ vây lấy Khâu Lệ Đại Cơ: "Ha ha, Bản cung đang nghĩ tới ngươi mà quả nhiên Mặc Kỳ Uyên ngươi đến đây thật!" Khâu Lệ Đại Cơ cười to vài tiếng, sảng khoái giống như hoàn thành được tâm nguyện của cuộc đời, nhìn thế vây công của ba người: "Nếu đã đến đây thì Bản cung sẽ khiến cho ngươi có đi mà không có về!"
Bốn người ở trong trướng lượn vòng đấu đi đấu lại, nhóm binh lính đứng ở ngoài trướng sợ hãi căn bản không nhìn rõ cái gì, cả đám đứng sững sờ ở đó, cũng không biết nên vào hỗ trợ hay là nên đi bẩm báo cho Vương gia bọn họ.
Rất nhanh sau đó, ba người cảm giác được lực bất tòng tâm, bọn họ phát hiện khả năng của Khâu Lệ Đại Cơ đã vượt qua khả năng của con người, đáng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871761/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.