Chương trước
Chương sau
Khâu Lệ Thương Kình ngồi xuống bên giường, bàn tay to chậm rãi nhẹ nhàng xoa lên dung nhang xinh đẹp mê hoặc lòng người này, lòng ngón tay có chút thô ráp cùng với những vết chai sạn chạm vào mặt Vân Chỉ có chút đau, cau mày, nhưng không nói chuyện, nhưng hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào nam tử như sói trước mặt này, trên mặt còn mang theo nụ cười đầy ý tứ, nàng không biết rốt cuộc nam nhân này đang muốn làm gì.

Cánh tay bên người vẫn đang tiếp tục nỗ lực, nhưng mà với tốc độ này thì không biết còn chờ đến khi nào, não nhanh chóng chuyển động, nàng cần nghĩ ra biện pháp nhanh hơn.

"Bổn vương đã mời ngươi hai lần, ngươi cự tuyệt hai lần, vậy thì lần này Bổn vương sẽ không hỏi lại ngươi nữa, chờ ngày mai đánh thắng trận, hoặc càng triệt để hơn, giữ lấy tính mạng Mặc Kỳ Uyên, vậy thì lúc đó ngươi sẽ ngoan ngoãn về Khâu Lệ với Bổn vương, làm Ưng Vương phi của Bổn vương." Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo nhiều chữ không rõ ràng, là giọng nói đến từ thảo nguyên, không giống với giọng nói thuần hậu trong veo của Mặc Kỳ Uyên.

Hắn còn muốn sát hại Uyên sao? Vân Chỉ nghe xong, trong lòng có một chút phẫn nộ và đau đớn, tuy rằng biết đương nhiên Uyên không phải là người dễ bị người khác khi dễ, nhưng lời này lại được nói ra từ miệng một nam nhân đầy nguy hiểm, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Đặc biệt hiện tại bản thân không ở bên cạnh hắn, có lẽ bây giờ hắn còn đang suy nghĩ tất cả mọi cách bất chấp hậu quả để cứu bản thân mình ra cũng nên!

Không được, nhất định nàng phải nhanh chóng chạy thoát, không thể để mình trở thành gánh nặng cho Uyên! Hơn nữa, còn muốn nàng ngoan ngoãn tái giá sao? Nhìn hắn so ra còn kém hơn Uyên, loại hàng này lấy đâu ra tin tưởng nàng sẽ tái giá với hắn chứ! Ngay lập tức cảm thấy chán ghét cái loại không phải tư bản mà cứ ra vẻ lão đại như hắn, cứ như muốn tất cả mọi người đều vây quanh hắn vậy!

Tuy rằng trong lòng có đủ loại tức giận nhưng trên mặt không để lộ một chút biểu cảm nào.

"Muốn ta chấp nhận tái giá thì ngươi phải khiến ta tâm phục khẩu phục." Cho dù Vân Chỉ không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác nằm ở đó, nhưng sắc mặt lạnh nhạt cùng với thần thái ung dung vô tình toát ra một khí thế khiến người khác phải mê muội.

Khâu Lệ Thương Kình lướt qua đường cong tinh xảo trên khuôn mặt nàng, nghe xong lời nói của nàng, động tác tay có chút dừng lại, vốn dĩ muốn nhìn chằm chằm vào hai mắt chứa đầy ý cười của nàng, tay kia thì vô cùng tự nhiên vân vê mái tóc của nàng, đặt tay lên chóp mũi như đang ngửi một thứ gì đó vô cùng say mê, tóc cô gái này có một mùi có thể khiến người khác thần hồn điên đảo, trong cái túi nhỏ bên eo hắn vẫn còn giữ một nhánh tóc của nàng.

Nhìn dáng vẻ say mê đáng đánh đòn này của hắn, rõ là trần trụi mà đùa giỡn! Vân Chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, nếu không phải lúc này nàng không thể động đậy thì nhất định sẽ đá vào tiểu huynh đệ của hắn!

"Ngươi muốn thế nào mới tâm phục khẩu phục?" Giọng nói nỉ non đầy say mê, nhưng dáng vẻ không giống như sẽ trầm luân vào đó.

Người như vậy, say mê mà không trầm luân, làm bất kì chuyện gì cũng sẽ giữ lại một chút cảnh giác, đây là bản năng vương giả bẩm sinh.

"Ta muốn nhìn thấy tận mắt các ngươi một đánh một, từ trước đến nay ta chỉ nhìn vào người mạnh nhất, ai thắng ta ở với người đó! Đương nhiên, với tình hình hiện tại này của ta ngươi cũng có thể làm điều gì đó, nhưng thời gian còn nhiều, nhất định ta sẽ biến cuộc sống của ngươi thành tổ ong vò vẽ!" Nghe thấy hắn trả lời như vậy, Vân Chỉ vội vàng mở miệng nói, nàng tin tưởng với một người kiêu ngạo như hắn nhất định sẽ làm theo yêu cầu của bản thân mình!

Thì ra là như vậy! Khâu Lệ Thương Kình nở một nụ cười ngắn ngủi, yếu ớt, ngay cả khi nàng không nói thì đánh bại Mặc Kỳ Uyên cũng chính là mục đích của cuộc chiến tranh lần này của hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn chờ mong cô gái trước mặt này sẽ lộ ra biểu cảm tâm phục khẩu phục như thế nào, liệu có giống với các cô gái trên thảo nguyên hay không, có coi hắn như một Chiến thần hay không!

Nghĩ đến một vài ngày nữa có thể chiến thắng Mặc Kỳ Uyên, biến khinh thường trong mắt Vân Chỉ thành ái mộ, kính ngưỡng, trong lòng hắn liền cảm thấy một sự hưng phấn không biết từ đâu đến, ý cười vào tận trong đáy mắt, thâm thúy sáng rõ.

"Này này này, còn chưa bắt đầu tỉ thí với Uyên mà ngươi đã lộ ra biểu cảm tiểu nhân đắc chí làm cái gì!" Vân Chỉ trợn cả hai mắt lên, hoàn toàn châm biếm, Uyên nhà nàng mà dễ đánh bại như vậy sao!

Tiểu nhân đắc chí? Tuy rằng Khâu Lệ Thương Kình sinh ra ở thảo nguyên nhưng cũng có mười năm ở trong núi học sách, thành ngữ Trung Nguyên sư phụ dạy hắn cũng rất hiểu rõ, không để ý cách dùng từ của Vân Chỉ, ra vẻ nghiêm trang mở miệng chữa lại thành: "Hẳn phải nên là đắc chí vừa lòng!"

Vân Chỉ bỏ lại một cái nhìn xem thường, cũng không phải là thư sinh yếu đuối mà lại muốn chơi chữ với nàng sao: "Văn hóa Trung Nguyên bác đại tinh thâm, một người ngoại bang như ngươi thì biết cái gì. Ta đói bụng, muốn ăn cơm!"

Khâu Lệ Thương Kình không thèm để ý lời cụ thể trong lời nói của nàng, đứng dậy tự mình đi tìm đồ ăn cho nàng, hắn rất ít khi có nhẫn nại như vậy, nhưng mà hắn biết cô gái này cần phải từ từ, lần đầu tiên trong đời hắn từng bước xâm chiếm một con mồi, hy vọng kết quả sẽ không làm hắn thất vọng! Nếu không, không chiếm được thì hắn sẽ hủy diệt, hắn có gì để mà luyến tiếc đâu chứ!

Nhìn hắn thật sự đứng dậy đi lấy cơm canh, Vân Chỉ lại cố gắng cử động, tiếp tục nỗ lực lấy băng thiềm từ bên hông ra, cánh tay cứ nâng lên rồi lại vô lực hạ xuống chứ đừng nói là có thể di chuyển đến bên hông.

"Này! Băng thiềm! Khối băng! Giang hồ cấp cứu, nhanh đi ra cho ta!" Vân Chỉ buồn bực nhỏ giọng ra lệnh, tuy rằng biện pháp này thật ngốc nhưng cũng đành bất đắc dĩ hành động: "Mau ra đây, giải độc xong ta cho ngươi ăn nữu điệp!"

Vốn dĩ không ôm lấy hy vọng gì trong tình huống cấp bách này nên đành mù quáng nói vài câu, đột nhiên Vân Chỉ cảm giác được bên hông có cái gì đó đang di chuyển chậm rãi, hai mắt vui sướng nhìn xuống, cố gắng nhìn đến bên eo mình, quả nhiên nhìn thấy cái hộp nhỏ chứa băng thiềm từ từ mở ra, sau đó băng thiềm với ánh sáng màu xanh ẩn hiện cùng thân hình béo mập đi ra, rất nhanh đã bò đến dưới cằm Vân Chỉ, cẩn thận nhìn có thể thấy hai con mắt của tiểu nhân vật này híp thành một đường nhìn Vân Chỉ, còn vui vẻ cọ cọ trên cằm nàng vài cái, không biết là có phải xác nhận lời nói vừa rồi của Vân Chỉ có thật hay không nhưng vẫn cố gắng lấy lòng nàng để được ăn nhiều một chút.

Vân Chỉ kích động, vui vẻ rồi đột nhiên lại thu hồi biểu cảm đó lại, giả bộ tức giận giáo huấn: "Ngươi cái tên tiểu gia hỏa này, ta mất nửa ngày ngươi không chịu đi ra, vừa nghe thấy có ăn là vui vẻ chạy đến! Mau giải độc cho ta, nếu không giải xong thì ta sẽ mang ngươi cho nữu điệp ăn!"

Cái đầu béo mập cúi xuống, vừa hổ thẹn lại vừa không phục nhỏ giọng hừ hừ, băng thiềm cứ cúi đầu như thế di chuyển đến cổ tay nàng, rồi lật ngửa thân mình lên biến thành một đường ánh sáng chui vào trong da nàng, ngay lập tức Vân Chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh tập kích vào toàn bộ cơ thể.

Ngay sau đó băng thiềm lại hiện thân ở cổ tay bên kia, toàn thân mơ hồ có ánh sáng màu đen, không để ý thân thể mập mạp đang run lẩy bẩy, rồi lại biến về màu xanh nguyên bản, ngẩng đầu cao ngạo, một chút độc ấy đối với nó mà nói thì có đáng kể một chút nào.

Sau đó một lát, Vân Chỉ có thể cảm thấy cánh tay có thể từ từ nhúc nhích, trong lòng mừng rỡ, tay vân vê băng thiềm rồi hôn xuống một cái: "Ai nha, tiểu băng thiềm biểu hiện tốt lắm, lát nữa ta sẽ đi tìm nữu điệp cho ngươi ăn nha!"

Ai nha nha, nụ hôn đầu tiên của ta! Băng thiềm rầu rĩ giãy dụa rồi chạy thoát khỏi tay Vân Chỉ, trên mặt còn xuất hiện hai khối màu đỏ đỏ, trừng mắt liếc nhìn Vân Chỉ một cái rồi một lần nữa về cái tổ của mình, nhanh chóng đóng chặt cửa lại.

Vân Chỉ bị vật nhỏ này chơi đùa cười to, xem ra nó ngoài trừ việc tham ăn thì cũng rất đáng yêu!

Đúng lúc này, từ cửa truyền đến tiếng bước chân, Vân Chỉ nhanh chóng cất kĩ cái hộp, còn bản thân thì khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nàng muốn dùng kế bất biến ứng vạn biến.

Khâu Lệ Thương Kình bưng một cái khay đi vào, cũng không nhận ra Vân Chỉ có cái gì đó không thích hợp, bưng một chén cơm lên tự mình bón cho Vân Chỉ.

Vân Chỉ cũng không từ chối, thoải mái ăn thìa cơm từ trong tay hắn, không để ý đến sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt hắn, đã có lao động hầu hạ miễn phí thì cần gì phải tốn sức, không vui vẻ mà hưởng thụ thì đúng là ngu xuẩn mà.

Suy cho cùng thì cũng đói bụng nên rất nhanh đã giải quyết xong một chén cơm, Khâu Lệ Thương Kình cười vừa lòng, đặt bát xuống một bên: "Vân Chỉ, đây là lần đầu Bổn vương gặp một tù binh có thể bình tĩnh như ngươi."

"Sai, đó là vì ngươi không coi ta là tù binh để đối đãi, đương nhiên về điểm này thì ngươi cực kì thông minh!" Vân Chỉ được ăn uống no đủ, thoải mái nằm ở đó, cố gắng nhẫn nhịn dùng tay vuốt ve bụng thỏa mãn, tâm tình rất tốt nói.

"Này này này! Ngươi muốn làm gì?" Đột nhiên, Vân Chỉ tỉnh lại từ trong cảm giác thoải mãn, nhìn Khâu Lệ Thương Kình đang khom người bắt đầu mở vạt áo của mình ra, giật mình kêu to.

Động tác trên tay không ngừng, Khâu Lệ Thương Kình thản nhiên nói: "Hầu hạ Vương phi tương lai của Bổn vương tắm rửa đi ngủ!"

"Ngươi đừng dễ quên như thế chứ! Không phải vừa rồi đã nói là phải thắng được Uyên thì mới nói tiếp hay sao! Đừng có lộn xộn!" Trong miệng lớn tiếng giận dữ mắng, nhưng sau khi áo khoác ngoài bị cởi ra nhanh chóng, trong lòng bắt đầu có chút hoảng loạn.

"Đương nhiên Bổn vương sẽ thắng, yên tâm, chỉ là cởi y phục cho ngươi mà thôi, ngươi trúng cổ nên không thể cử động, đây là lần đầu tiên Bổn vương hầu hạ người khác đó!" Dường như tâm tình của Khâu Lệ Thương Kình đang rất tốt, đặc biệt khi nghe ra trong giọng nói của nàng có một chút sợ hãi, chính là khoái cảm khi khống chế được con mồi trong tay.

Cởi cái đầu ngươi ý! Trong lòng Vân Chỉ thầm mắng, nếu như thật sự nàng không cử động được, nhỡ đâu lau súng cướp cò thì hắn vẫn có thể gian lận nha!

A phi! Miệng nói không suy nghĩ, nàng không phải đang thi, nếu hiện tại nàng thừa lúc hắn chú ý đánh hắn ngất xỉu rồi bỏ chạy, nhưng khả năng chạy thoát không phải rất lớn, hơn nữa nhất định Uyên và bọn họ sẽ đến, nội ứng ngoài hợp đánh tan nơi này mới đúng là tác phong của nàng, nhưng mà hiện tại tình huống này.............A, có rồi!

"Này, đừng bảo là ta không nhắc nhở ngươi trước, làn da trên người ta đều là độc dược trí mạng, lúc nữa ngươi chết rồi thì không ai có thể nhặt xác cho ngươi đâu." Vân Chỉ lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng.

Quần áo đã bị tụt xuống hơn nửa, lộ ra áo lót bên trong, Khâu Lệ Thương Kình đang nghiền ngẫm biểu cảm của Vân Chỉ, dáng vẻ khỏe mạnh bình tĩnh này thật sự tạo cho người ta cảm giác xúc động muốn bóc trần tất cả.

Nhìn thấy Vân Chỉ bắt đầu bất an, hắn cười cười, một tay nhẹ nhàng động vào cổ tay Vân Chỉ, thật sự muốn vì nàng mà làm vật thí nghiệm sao. Nhưng vừa cầm lấy thì mặt liền đen lại, sau đó toàn bộ khuôn mặt đều trở nên đen sì, hơn nữa còn có xu thế lan dần ra, quả nhiên là kịch độc! 

Nhìn vẻ mặt khinh thường, châm biếm của Vân Chỉ, bão táp trong mắt Khâu Lệ Thương Kình tụ tập lại, một tay mạnh mẽ chế trụ lấy hàm dưới của Vân Chỉ, giọng nói ngoan độc: "Vậy mà ngươi lại hạ độc trên bản thân mình! Ngươi làm cái gì vậy! Muốn giữ mình trong sạch vì Mặc Kỳ Uyên sao?"

Trong lòng cô gái này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ nàng còn có tư tưởng bất kì lúc nào cũng có thể tự sát sao! Nhưng đối với Khâu Lệ Thương Kình hắn thì con mồi trong tay sống chết ra sao đều phải do hắn quyết định!

"Này! Ngươi bị bệnh à, ta thích bôi độc dược lên người ta thì mắc mớ gì đến ngươi!" Hàm dưới của Vân Chỉ bị nắm chặt sinh đau, cố gắng nói chuyện.

Người này không phải là bị bệnh chứ, sắc mặt còn thay đổi nhanh hơn cả bầu trời, nàng muốn giữ trong sạch thì đã sao, có bản lĩnh thì hắn cứ thử động vào nàng xem! Ngay cả một chút độc trên tay kia đã đủ để chỉnh hắn rồi!

"Hừ, tình nguyện dùng độc để tổn thương đến bản thân chứ không chịu để Bổn vương chạm vào sao?! Vậy thì Bổn vương không cần động đậy nhưng vẫn có thể cởi áo một cách đơn giản!" Đột nhiên, giống như một con sư tử bị chọc giận, hung ác xé rách áo của Vân Chỉ.

Mẹ nó! Hắn quả nhiên làm thật! Tay nhanh chóng đánh vào trên người hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt tay bị trật hướng đi!

Nhìn thấy hắn ngã xuống giường, dường như là không thể tiếp tục kiên trì mà ngất đi, nhưng hai mắt sáng như đuốc vẫn đang nhìn chằm chằm bản thân mình, Vân Chỉ mở miệng nói: "Ta đã nói là cho ngươi là có độc rồi mà, may mà ta còn cho ngươi một loại độc thoải mái nha!"

Tuy rằng trên người nàng không có loại độc nào thoải mái nhưng độc này cũng không thể mất mạng, nó chỉ khiến xương cốt toàn thân khó chịu mà thôi.

Khâu Lệ Thương Kình tức giận ngã xuống mặt đất, gân cốt toàn thân như bị đập nát vậy, có thể nghe thấy tiếng răng rắc đáng sợ đó, mà trái tim ở ngực cũng như bị lửa nóng thiêu đốt. Chịu đựng đau đớn, hắn đứng dậy một cách khó khăn, tức giận trừng mắt Vân Chỉ một cái, nhưng lại không mở miệng yêu cầu thuốc giải, cứ nghiêng ngả đi ra ngoài.

Không ngờ là hắn còn có thể đứng lên, Vân Chỉ ngạc nhiên vô cùng, tuy nhiên thế cũng tốt, hiện tại hành động của nàng không có ai để ý, sửa sang lại quần áo rồi xoay người đi xuống giường, trước tiên tra xét chủ trướng này một lần, còn cái lão yêu bà Khâu Lệ Đại Cơ cũng nhất định phải giết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.