Lại bình an vô sự thêm một ngày.
Lúc này, bên trong phòng bếp giản dị của quân doanh Mặc Kỳ, mùi thơm của món ăn ngon tràn ngập, mà chủ bếp lại chính là Hách Liên Ngọc Nhi.
"Thật thơm nha! Công chúa quả thật rất khéo tay!"
Hách Liên Ngọc Nhi quay đầu nhìn ra, cười dịu dàng: "Là Lạc cô nương sao, gọi ta là Ngọc Nhi là được rồi, ta không thích mọi người cứ gọi Công chúa xa lạ như vậy."
"Vậy ngươi cũng gọi ta là Tuyết nhi đi." Lạc Băng Tuyết cười đáng yêu: "Trù nghệ của Ngọc Nhi tốt như vậy, sau này nhất định ta phải hảo hảo mà lãnh giáo ngươi mới được!"
Vẻ tươi cười trên mặt Hách Liên Ngọc Nhi biến mất, giọng nói có thêm chút thương cảm: "Đây là bữa ăn cáo biệt mọi người của Ngọc Nhi, sau khi ăn xong ta sẽ trở về Hoàng cung, cũng không biết khi nào có thể gặp lại."
"Làm sao mà lại đi nhanh như vậy? Tuy rằng ta không biết Ngọc Nhi ngươi vì sao lại đến nhưng cũng không cần phải đi vội vã như vậy a!" Lạc Băng Tuyết nắm lấy tay nàng, sốt ruột nói.
"Ta đến đây cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi, vốn dĩ có ý nghĩ có thể khiến Dự Vương yêu thích, trở thành Trắc phi của hắn, ai ngờ Dự Vương không có khả năng yêu thích nữ tử, ta đợi ở chỗ này còn ý nghĩa gì nữa." Hách Liên Ngọc Nhi bất đắc dĩ nói, tuy rằng có chút đáng tiếc nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác.
"Sư huynh không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871754/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.