🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hách Liên vương nói một câu mà như một quả bom hẹn giờ, khiến cho không khí vốn dĩ đang trầm thấp đông lạnh ngay lập tức bùng nổ.

Thì ra mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong giai điệu dữ dội vừa rồi vẫn chưa thể tỉnh táo hoàn toàn, nhưng khi nghe thấy Hách Liên vương nói rõ ràng muốn gả Công chúa cho Dự Vương thì mỗi người đều giật mình tỉnh lại. Rất nhiều vương công quý tộc đều cực kì ghen tị và hâm mộ, Ngọc Công chúa chính là nữ thần trong lòng từng nam tử Hách Liên, đã ái mộ nhiều năm mà vẫn chưa có kết quả! Mà nay, khi Vương thượng vừa mở miệng đề xuất, Ngọc Công chúa đứng bên người Vương thượng lại có vẻ mặt vui sướng, hoàn toàn không có chút ý tứ phản đối nào.

Nhưng lúc này Vân Chỉ lại cảm thấy não bộ của mình như bị chập mạch, không ngờ đến trường hợp như vậy, Hách Liên vương này lại để ý đến nam nhân của nàng từ lúc nào vậy? Hắn nói gả con gái thì gả được chắc, chẳng lẽ coi nàng Thiên Đại Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên đều là người chết cả rồi à! Ánh mắt chuyển qua nhìn chằm chằm phản ứng của Mặc Kỳ Uyên, Uyên ngốc nghếch kia, nếu ngươi dám để lộ ra một chút vui sướng nào, để xem ta có đánh người thành tên ngốc thật hay không!

Mặc Kỳ Uyên cũng có chút giật mình không nói gì chỉ đứng yên nơi đó, đồng thời, hắn cũng rõ ràng cảm thấy được một đường ánh mắt tàn nhẫn từ Vân Chỉ phóng đến, không khỏi bất đắc dĩ....., hắn còn chưa nói gì mà đã định tội sớm cho hắn như vậy rồi sao!

"Ý tốt của Vương thượng Bổn vương xin nhận, nhưng mà Bổn vương đã có Vương phi, hơn nữa còn có tình cảm sâu đậm với Vương phi, Vương thượng vẫn nên đi tìm người tài giỏi khác cho Ngọc Công chúa đi!" Mặc Kỳ Uyên bình tĩnh mở miệng, lời nói bình thản mà cương quyết, giống như không có điều gì có thể thay đổi quyết định của hắn.

Nghe thấy hắn nói như vậy, lúc này khóe miệng Vân Chỉ cong lên, xem ra ngươi thức thời, trả lời không sai, sau này trở về ta sẽ hảo hảo mà khen thưởng ngươi!

Hách Liên Ngọc Nhi bị cự tuyệt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trầm xuống, mơ hồ có sự tức giận, nàng đường đường là Công chúa ưu tú nhất Hách Liên, hơn nữ lại còn chưa từng phải chịu sự xấu hổ như vậy, Mặc Kỳ Uyên là nam nhân nàng không dễ dàng nhìn trúng, cho nên khi phụ vương chỉ hôn cho nàng, nàng mới không có dáng vẻ cự tuyệt quyết liệt như trước kia, hiện tại, không ngờ rằng nàng mới là người bị cự tuyệt! Nàng không tin, trên đời này còn có nam nhân có thể cự tuyệt nàng! Chẳng lẽ nàng kém cỏi hơn so với cái người gọi là Vương phi đó sao!

Mặt mũi Hách Liên vương cũng có chút trùng xuống, đang định nói tiếp thì lại bị Hách Liên Ngọc Nhi bên cạnh tranh trước. Cho dù có tức giận nhưng Hách Liên Ngọc Nhi vẫn có thể duy trì thật tốt hình ảnh của mình, ôn nhu nói: "Phàm là người làm việc lớn, tam thê tứ thiếp là chuyện cực kì bình thường, nếu Ngọc Nhi đã chậm một bước thì làm thiếp cũng không có sao cả. Nếu trước mặt nhiều người mà phụ vương chỉ hôn Ngọc Nhi và Dự VƯơng ngươi, nếu Dự Vương ngươi cự tuyệt như vậy thì bảo một nữ nhân như Ngọc Nhi phải làm như thế nào? Nếu như Dự Vương vẫn cứ từ chối như vậy, vậy thì nhất định do Ngọc Nhi thô tục, không thể lọt vào mắt Vương gia rồi!"

"Công chúa không nên nói như vậy, chỉ là ánh mắt Bổn vương vụng về, trong mắt chỉ có thể chứa một mình nương tử, vẫn thỉnh Công chúa không lấy đó làm phiền lòng." Trên mặt Mặc Kỳ Uyên vẫn là nụ cười khiêm tốn, không cứng cũng không mềm từ chối.

Cho dù có thái độ tốt đến đâu thì cũng bị lời nói của hắn làm cho nội thương, huống hồ là người tính tình kiêu ngạo như Hách Liên Ngọc Nhi!

Nhất thời chán nản, nhưng giận quá thành cười, tuy nhiên nếu đã như vậy, quả nhiên rất có tính khiêu chiến, nàng nhất định phải khiến cho nam nhân ưu tú như thần này thích nàng!

Nụ cười giận dữ chỉ lướt qua trên mặt, rất nhanh đã được thay thể bằng nụ cười ôn nhu: "Nếu như bây giờ Vương gia cảm thấy Ngọc Nhi chưa đủ tốt, vậy thì để Ngọc nhi đi theo bên người Vương gia, đến khi nào Vương gia có thể nhận biết Ngọc Nhi, tiếp nhận Ngọc Nhi!"

Tất cả mọi người đều không dự đoán được biểu hiện của Hách Liên Ngọc Nhi lại như vậy, một nữ tử cổ đại lại có thể có một tư thế oai hùng như vậy quả là không dễ dàng, ngay cả Vân Chỉ đứng một bên cũng không nhịn được muốn vỗ tay tán thưởng nào, tuy nhiên điều kiện trước tiên chính là đối tượng nàng thổ lộ không phải là lão công của Thiên Đại Vân Chỉ nàng!

Mà lúc này Mặc Kỳ Uyên phúc hắc lắm mưu nhiều kế cũng không thể tìm được lời mà đối đáp lại, thôi, cứ để nàng đi theo, chỉ cần đừng chạm đến điểm mấu chốt của hắn thì không cần phải để ý nữ nhân này như thế nào. Quan trọng hơn là, đôi mắt mỉm cười lặng lẽ nhìn về phía Vân Chỉ, muốn cho Chỉ nhi một chút cảnh tỉnh để nàng không tiếp tục suốt ngày chỉ biết đến những nơi nguy hiểm mà đi!

Mặc Kỳ Uyên không nói gì nữa, cười nhạt ngồi xuống tiếp tục uống rượu, Hách Liên Ngọc Nhi thấy hắn im lặng thì cũng im lặng theo.

Sau khi uống xong mấy chén trà thì thời gian đã không còn sớm nữa, cứ như vậy yến hội oanh oanh liệt liệt kết thúc, tất cả mọi người còn chưa đi về hết. Tuy rằng yến hội đã tàn nhưng đối với vài người thì hoạt động tranh cãi mới chỉ là bắt đầu.

Không ngoài dự liệu, Hách Liên Diệp và Vân Chỉ đều được hộ tống đến cung điện của Thái tử, dọc theo đường đi, đột nhiên Vân Chỉ phát hiện Hách Liên Diệp trở nên trầm mặc một cách dị thường, mặc dù vẫn còn tiếng hít thở đều đều trong bóng đêm, nhưng mà, nàng cũng không có thời gian để ý người này, bây giờ nàng đang cực kỳ bối rối, cuối cùng thì đêm nay Mặc Kỳ Uyên vẫn không có kiên quyết cự tuyệt, hắn thật sự dám hưởng thụ chuyện này sao? Không được, chút nữa nàng nhất định phải đi tìm hắn để hỏi rõ mới được!

Rất nhanh đã về đến cung điện, Vân Chỉ cứ ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ, hoàn toàn không để ý Hách Liên Diệp đang ngày càng tức giận bên cạnh, nàng phải đợi mọi người đi ngủ thì mới có thể đi tìm Mặc Kỳ Uyên tính sổ được!

"Nói mau, có phải ngươi và Mặc Kỳ Uyên chính là hai người đã xông vào sông Bàn Niết ngày hôm đó phải không?" Đột nhiên, Hách Liên Diệp nói ra một câu nói đầy bất ngờ, mang theo trong đó một chút lửa giận đang cố kiềm chế và một chút nghi ngờ, tức giận hỏi.

Hắn nhận ra Mặc Kỳ Uyên nhưng lại bị ngụy trang của nữ nhân này hoàn toàn đánh lừa! Ngay từ đầu phụ vương đã nói cho hắn biết Vân Chỉ chính là nữ nhân đáng giận mặc áo trắng hôm ấy, ấy vậy mà hắn vẫn đần độn không chịu tin! Ngay lúc vừa rồi khi Mặc Kỳ Uyên mở miệng nói đến Vương phi của Bổn vương, lại nhìn thấy ánh mắt hai người trong lúc lơ đãng giao qua với nhau, nhất thời đã nghĩ thông! Hai người này, vậy mà dám chạy đến Hách Liên quốc của hắn làm xằng làm bậy!

Vân Chỉ tươi cười đánh giá suy nghĩ của hắn một lần, cuối cùng người này cũng nghĩ thông suốt nha, thật không dễ dàng gì, chỉ tiếc là.............

"Ngươi nói những điều này ta hoàn toàn không biết, ta chỉ biết những điều này cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là.........., hiện tại ngươi cần ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh dậy để cử thành đại hôn thật tốt, lúc đó mọi chuyện đều có thể giải quyết xong rồi."

Nhìn thấy sắc mặt hắn từ từ chuyển sang màu hồng, Vân Chỉ vẫn tươi cười tự nhiên, mở miệng ngăn cản hắn tiếp tục nói chuyện: "Không cần phải nói là muốn đổi ý mai không thành thân nữa, bởi vì lời nói của ngươi vốn dĩ là vô dụng! Ngoan, đi ngủ đi thôi!"

Ngón trỏ khẽ lướt qua, nhẹ nhàng đung đưa trong không khí, triệt để biến sắc mặt của hắn thành màu đen khủng bố.

Mà ngay sau đó, vốn dĩ Hách Liên Diệp đang muốn phát tiết lửa giận thì cứ như vậy ngã xuống, hoàn toàn dập tắt lửa giận đang muốn bùng lên!

Đắc ý để ngón trỏ lên trên môi, nhẹ nhàng thổi khẽ, tựa như trên đó đang dấu vô số khẩu súng lục, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ ngoài kia, rồi một làn bụi màu trắng khẽ bay ra, rồi dần dần biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này Hách Liên Ngọc Nhi ở trong phòng vẫn chưa đi ngủ, không thắp đèn lên mà ngồi suy nghĩ trong bóng tối rồi mở miệng nói: "Phượng Tức, đi vào!"  

Một nữ tử khác mở cửa đi vào, lại vừa đúng là nữ tử mở miệng nói móc để Vân Chỉ hiến nghệ: "Công chúa!"

"Ngươi đi tiếp cận Vương tẩu tương lai của bản cung đi!" Hách Liên Ngọc Nhi nhíu mày nói.

"Vâng!" Nữ tử lạnh giọng lĩnh mệnh, quay người bay vọt lên rồi biến ở trong màn đêm.

Trong lòng Hách Liên Ngọc Nhi đang suy nghĩ sâu xa, đêm nay vốn dĩ nàng muốn thăm Vương tẩu tương lai này, thuận tiện mượn cơ hội thể hiện chút tài năng, để lại ấn tượng tốt đối với Dự Vương, nhưng lại không ngờ rằng Vương tẩu này lại không hề đơn giản, không chỉ tài nghệ trác tuyệt mà võ công lại càng tuyệt đỉnh. Như thế này thì không có gì, nhưng trong trận đấu nàng ấy lại vui vẻ giúp đỡ Dự Vương để đối phó với Vương huynh! Sự phối hợp âm thầm giữa hai người khiến cho dù nàng làm gì cũng không thể quấy rối làm loạn được!

Nếu nàng không làm gì là tốt nhất, nhưng nếu nàng có ý muốn tổn thương Vương huynh hoặc lợi ích Hách Liên, nàng cũng không sợ phải mang thêm cái tội danh giết chị dâu!

Bóng đêm càng lúc càng thâm sâu, ánh trăng vẫn đang treo trên cành cao vẫn không thể rải ánh sáng xuống mọi ngõ ngách khiến người ta càng cảm thấy bóng đêm càng trở nên âm trầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.