Đột nhiên, Vân Chỉ mạnh mẽ đứng dậy rút kiếm ra, chỉ thẳng tắp vào cái cáng: "Mặc Kỳ Uyên, ngươi đứng lên cho ta! Đừng có giả thần giả quỷ với ta, ta còn chưa tha thứ cho ngươi, ngươi không được phép chết! Có nghe thấy hay không?"
"Chỉ nhi không cho phép, ta làm sao dám chết chứ?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đang cười nhẹ, cả người Vân Chỉ chết đứng tại chỗ, thật lâu sau mới dám tin tưởng lỗ tai mình, chậm rãi xoay người lại, nâng mắt nhìn về phía trước vài thước có một nam tử mặc áo đen đang đứng.
Nam tử toàn thân mặc đồ đen, tuy rằng toàn thân là màu đen thần bí nhưng cả người lại lại tỏa sáng giống như đắm chìm trong ánh sáng mặt trời ấm áp, sắc mặt trắng xanh hơn một chút so với trước kia, nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến thần thái tuấn lãng và khí chất cao quý của hắn, khóe miệng cong lên nụ cười tươi mà nóng bỏng, giống như muốn hòa tan Vân Chỉ vào nụ cười bao dung mà vuốt ve an ủi.
Vân Chỉ cứ nhìn như vậy, dài lâu giống như cả một thế kỷ. Huyết dịch vốn dĩ đã dần dần mất đi nhiệt độ lại một lần nữa chậm rãi lưu thông trong cơ thể, lúc này tứ chi mới bắt đầu có cảm giác.
Rồi đột nhiên, Vân Chỉ giống như một trận gió, cứ như vậy chạy đến trước mặt Mặc Kỳ Uyên, trong khoảnh khắc đứng ngây người, đôi mắt màu hổ phách cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, giống như muốn xác nhận người trước mắt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871684/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.