Mặt trời tươi đẹp mọc lên, biểu thị một ngày mới đã đến, sáng sớm mùa xuân đều rất náo nhiệt, chim hót hoa nở, sức sống vô hạn.
Sau khi ngủ thẳng đến khi mặt trời mọc cao ba sào mới từ từ tỉnh lại, Vân Chỉ duỗi cái lưng mệt mỏi, đột nhiên phát hiện ra đã lâu rồi nàng mới có giấc ngủ ngon như vậy.
Trong tay cảm giác có cái gì đó lạnh như băng, cầm lên xem, hóa ra là một cây sáo ngọc trong suốt.
Hồi tưởng lại chuyện tối qua, trong đầu hiện ra hình bóng to lớn kia, dáng người cao to, nhất định dưới tấm mặt nạ màu vàng cũng sẽ là tuấn mỹ vô song.
Tối hôm qua không biết là nàng bị rượu làm say hay là bị sự dịu dàng của hắn làm say. Chỉ nhớ rõ sau đó nàng dựa đầu vào bờ vai vững chắc của hắn nghỉ ngơi, nghe hắn nói nhỏ bên tai: "Nhớ kĩ điều này, cất kỹ cây sáo ngọc này, nếu có chuyện gì gấp xảy ra thì chỉ cần thổi lên, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi thì chắc chắn sẽ xuất hiện............"
Rồi sau đó, hẳn là nàng đã ngủ thiếp đi, rồi sau chính hắn ôm nàng về. Vân Chỉ hiếm có lúc mà hai má đỏ bừng, không ngờ đến sẽ có lúc mình lại phóng túng như vậy, tuy nhiên, người đàn ông ưu tú tuấn lãng như vậy, thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng rất khó để mà tâm không động.
Sau khi rửa mặt xong, Vân Chỉ lại mặc nam trang để chuẩn bị xuất môn, phố Kim Thiên này vừa thành lập nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871646/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.