Editor: nhungchuoi
Liễu Yên bị khí thế đó làm cho ngẩn người, rồi sau đó cười nhẹ ra tiếng: "Công tử đang nói đùa sao! Di Hồng Viện chúng ta đang làm ăn vô cùng tốt, hơn nữa nơi này vốn dĩ là nơi nhộn nhịp nhất trên phố Hoa Liễu này, chuyện mà công tử nói thật đúng là chuyện cười nha.."
"Làm ăn đang rất tốt sao?" Vân Chỉ nhìn nàng cười châm chọc, rồi sau đó quay đầu giơ nhẹ tay lên, chỉ ra hướng ngoài cửa sổ. "Nếu ta không đoán sai thì mấy thanh lâu ở phía đối diện mang đến cho tú bà ngươi không ít áp lực đi! Hơn nữa, không ai nói là thanh lâu chỉ có thể mở cửa buổi tối, khách khứa tuy nói là đều đến tìm vui nhưng nếu không hoàn thiện phong cách phục vụ thì chẳng khác nào đuổi khách! Như vậy quá lãng phí thời gian, xói mòn tiền tài, ta nghĩ tú bà sẽ không phải là không muốn kiếm tiền đi?"
Liễu Yên bị cảm giác nhạy bén và phân tích tinh tế của nàng làm cho kinh ngạc, tuy Di Hồng Viện của nàng có thể xem là nằm ở nơi làm ăn rất tốt trên phố Hoa Liễu này, nhưng đây cũng là điểm yếu trí mạng, mấy thanh lâu phân bố gần đây khiến khách bị phân tán, dòng người bị chia ra nhiều nơi. Nếu có thể cải thiện có lẽ đối với việc tình báo của chủ thượng cũng sẽ thuận tiện hơn lên rất nhiều. Người trước mặt này hẳn là một thương nhân thông minh lanh lợi, nếu có thể tín nhiệm thì hợp tác cũng không hẳn là có vấn đề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871636/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.