"Mặt mũi phủ thái sư đều bị ngươi làm cho mất hết!"
Lâm Hinh Nhân vừa mới bước vào phủ, trước tiên nghe được phu nhân thái sư Liễu Tùy Hương nói với nàng một câu.
Lâm Hinh Nhân tiếp tục đi, không có nói nửa lời. Sau khi mất đi mẹ ruột, đối điện với vị phu nhân phù chính(*) sớm đã dưỡng nàng thành loại tính tình trầm mặc này.
(*): từ thiếp lên làm vợ
"Ngươi nhìn lại chính mình đi, có cái gì gọi là đức hạnh? Chưa thấy qua xuất giá như vậy, còn có mặt mũi trở về, nếu như là ta đã sớm đập đầu chết!"
Lâm Hinh Nhân có thể cảm thấy nước miếng của Liễu Tùy Hương đều văng đến phía sau cổ của nàng.
"Phu nhân, là thái tử cố ý không mở cửa cho tiểu thư." Yên Nhi nhịn không được nói chen vào, tiểu thư bị cự tuyệt ngoài cửa nhất định đã rất khó chịu, trở lại phủ thái sư còn muốn nuốt giận bị người ta mắng, nàng còn có thể nào cho qua đi?
"Nha đầu chết tiệt, dám lắm mồm, chán sống có phải hay không?" Liễu Tùy Hương giơ tay định bạt tai Yên Nhi một cái.
"Yên Nhi!" Lâm Hinh Nhân quay người lại kéo Yên Nhi ngã sang một bên, tránh được Liễu Tùy Hương, tay Liễu Tùy Hương bỗng chốc dừng lại trên người Lâm Hinh Nhân,.
"Tiểu thư!" Trông thấy Lâm Hình Nhân thay mình chịu đòn, nước mắt Yên Nhi nhịn không được trào ra. Ở phủ thái sư, các nàng là chủ tớ, cũng là người thân,trong lòng nàng luôn muốn bảo vệ tiểu thư, tiểu thư đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngai-qua-phan-roi/1959090/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.