Bế nàng lên, hướng vào trong điện: "Sơ Tâm, huynh bế muội vào." Vừa nói vừa ôm nàng vào điện, đặt lên giường. Đáy mắt Tô Sơ Tâm hiện lên một tia sáng suốt vui vẻ. Nhưng bên ngoài lại giả vờ an tĩnh nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt. Rơi xuống cánh tay của Tô Cảnh Lương. Thực đau đớn! Tô Cảnh Lương khom người, nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Sơ Tâm, sau đó nhỏ giọng trấn an: "Sơ Tâm, đừng suy nghĩ nhiều, ai cũng không thay thế được vị trí của muội." Đúng thế, muội là muội muội đáng yêu nhất của huynh, ai cũng không thể thay thế. Sau đó Tô Cảnh Lương đứng lên rời đi. Khi trong điện an tĩnh lại, Tô Sơ Tâm mới mở to hai mắt. Nhìn trần nhà, gọi: "Tuyết Nhi, mau lại đây..." Rồi nói một vài lời bên tai Tuyết Nhi, yên tĩnh cong môi.
Tô Cẩm Lí cùng Dương Xuyến Xuyến vẫn lạnh nhạt với nhau. Cùng nhau ăn sáng. Tô Cẩm Lí từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng một lần. Dương Xuyến Xuyến cũng yên lặng ngồi một bên, ăn mà không biết thức ăn có vị gì, cũng không nhìn Tô Cẩm Lí. Hôm nay Dương Xuyến Xuyến đến thăm cha mẹ, Tô Cẩm Lí nên đi cùng nàng. Nàng cũng không muốn khiến hai vợ chồng Dương gia lo lắng. Lấy dũng khí nhiều lần nhưng nàng vẫn chưa nói ra được với hắn. Thấy đã ăn xong xuôi, Tô Cẩm Lí lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi đó, có lẽ vừa đi thì nguyên cả ngày cũng không trở về trước mặt nàng. Dưới tình thế gấp rút, nàng nhanh chóng buông đũa gọi: "Vương gia." Âm thanh vẫn trong trẻo như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]