Nhược Nhan vừa nhớ lại lúc ở trên đường đã gặp lão nhân kia, lão nhân đó đã nói những lời rất khó hiểu. Nàng liền đi nói với Thiếu Hàn. Thiếu Hàn cũng giật mình nhớ ra:
“Chân núi Thiên Sơn. Đúng vậy ta phải đi Thiên Sơn một chuyến”
Nhược Nhan thấy Thiếu Hàn quyết tâm như vậy, nàng cũng rất sốt ruột về chuyện của Nhược Y
“Ta cũng muốn đi”
Thiếu Hàn quay lại nhìn Nhược Nhan:
“Vậy chúng ta đi”
Nhược Nhan kéo tay Thiếu Hàn lại:
“Bây giờ trời đã tối, ta thấy ngươi cũng cần nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta trở về ngai mai khởi hành sớm”
“Được”
Khi Nhược Nhan trở về phòng thì thấy trong phòng Thiếu Kì đồ đạc đã vỡ vụn. Hắn đang nằm ở dưới sàn nhà. Nàng lại thầm mắng trong lòng: Mới đi một chút, trở về đã thành bộ dạng thế này. Nàng bước đến khẽ lay Thiếu Kì dậy
Thiếu Kì mở mắt lạ là hình ảnh của Nhược Nhan, hắn lại nhíu mày lần này đã là lần thứ tư rồi Nhan Nhan lúc nào cũng như vậy khi hắn mở mắt thấy nàng, nhưng sờ vào thì lại biến mất. Nên lần này hắn chỉ năm yên một chỗ nhìn nàng không nói gì
Nhược Nhan thấy hắn cứ mở mắt không nhúc nhích khó hiểu nói:
“Giường có không nằm, muốn nằm ở dưới đất đến bao giờ”
Hắn lại cười. Thì ra là như vậy nếu như hắn không động vào ảo giác trước mặt, thì ảo giác đó còn có thể nói chuyện. Nhược Nhan lại thấy hắn cười như kiểu cười nhạo mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-mau-lai-day/2056706/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.