1 lời vừa ra, tứ tọa đều kinh. Tất cả mọi người quay đầu, khiếp sợ nhìn Tô Tần, vị nữ tử trước mắt này vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, lại có 1 cỗ khí thế ngang tàng ngạo mãn, cảngười đều lộ ra khí chất kiêu kì làm cho người ta không dám khinh thịnàng, cặp kia to tròn trong mắt lại lộ ra lạnh lùng sắc bén làm chongười ta không dám lỗ mãng. Tử y nhìn Tô Tần, trong lòng kinh ngạc, vì sao rõ ràng chỉ là 1 nữ tử cựckỳ bình thường, lại có thể tạo ra như vậy rung động to lớn, nàng lời nói vừa rồi, dường như đại chùy, nhiều tiếng đập vào trong lòng của mình. _ Công tử… …- Thủy Như Nguyệt thấy nàng hướng chính mình đưa tới an ủiánh mắt, chỉ cảm thấy 1 cỗ nhiệt lưu xông lên đầu, viền mắt hơi lên men, 2 mắt từ lúc nghe được lời của nàng 1 khắc kia, liền cũng không thể dời khỏi người nàng. _ Tiểu thư… …- Hạnh Nhi tay bị nàng chăm chú cầm, 1 loại cảm động gì đó đem trái tim của chính mình điền được tràn đầy. Hồ Thanh Ca nhìn nàng, bất đắc dĩ cười, trên mặt rõ ràng đều đã bị sưngphù, tính tình nhưng vẫn là như vậy cháy rực, trong lòng vẫn là khôngcho phép bất cứ ai ủy khuất người của mình, Tô Tần như vậy sao có thểkhiến hắn không ngừng yêu thương, lo lắng được! Tần Như Ca nhìn thấy vết bàn tay trên mặt nàng kia, chỉ là cúi đầu, nắm chặt nắm tay. Lãnh Dạ thần tình lạnh nhạt nhìn Tô Tần, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát hắn, liềnsẽ phát hiện, đáy mắt hắn đằng dâng lên 1 mạt sát ý, thẳng ép tới chỗchủ tớ 2 người kia. Ngô Hạo cũng lặng yên đứng ở 1 bên, không có lên tiếng, thế nhưng hắn thânhình cao lớn lại thủy chung không rời che chắn bảo hộ Tô Tần. Tần Như Nguyệt đỡ khung cửa, ngơ ngác nhìn này 1 phòng người, vừa rồi Tô Tần lời nói kia cũng đập vào trong lòng của nàng. Ngay 1 khắc, Tô Tần nhưng không biết, của nàng lời nói kia chinh phục ở đâytất cả mọi người, cũng chính là ở 1 khắc kia, bộ dáng của nàng trú vàotrong lòng của mỗi người. Y Thủy Liên tự nhiên cảm giác được ở đây bầu không khí bất đồng, mọingười, cơ hồ đều đưa mắt hướng về phía ở giữa sân Tô Tần, mà nàng cũngphát hiện, ở trên người của nàng có 1 loại khí chất vô hình thu hút, tản mát ra 1 loại lực ngưng tụ, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tay ở trong bất tri bất giác chăm chú nắm khởi, Y Thủy Liên lần đầu tiêncảm thấy uy hiếp đến từ 1 nữ nhân, vừa tự nhiên, lại vừa quyết đoán chấn động nhân tâm, thẳng đánh trái tim, đem linh hồn lay động. Nàng sẽ như thế bại bởi nàng ta sao? Không! Nàng tuyệt đối sẽ không thua, cũng tuyệt đối không thể thua! _ Ta lời nói vừa rồi, không biết thánh nữ nghe hiểu không, nếu là nghe hiểu xin mời đi! - Tô Tần vươn tay, ý bảo nàng rời đi. Y Thủy Liên lần đầu tiên gặp được người cường thế như vậy, cưỡng chếxuống lửa giận trong lòng, uyển chuyển cười nói- Tô công tử quả nhiên là tấm lòng nhân hậu, hiểu rõ tình lý, xác thực làm cho người ta bội phục, nữ tỳ của bổn cung không biết nông sâu mạo phạm công tử, mong rằng công tử chớ cùng nàng chấp nhất. Tô Tần rất không thích trong giọng nói của nàng mang theo cao ngạo, nàng ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn nàng ta. _ Bất quá, bổn cung nghĩ, Tô công tử nhất định sẽ không cùng hạ nhân chấp nhất, chuyện lần này là do hạ nhân làm quá thân phận, Tô công tử ngườithông tuệ như vậy tất nhiên hiểu rõ, đúng không! - Y Thủy Liên ôn nhucười, trong mắt lại là ý vị khiêu khích. _ Ta hiểu hay không hiểu không quan trọng, quan trọng là ta căn bản khinh thường đi minh bạch! - Tô Tần nhíu mày trả lời- Thánh nữ đại nhân quýnhân sự vội, nhất định là có thật nhiều chuyện phải xử lý, ta không dámlàm lỡ ngài làm việc, thất kính không thể tiễn! - Tô Tần 1 phất tay áolạnh lùng nói. _ Hừ, ngươi không nói bổn cung nhưng thật ra quên mất, hôm nay tả sứ đạinhân hẹn bổn cung cùng đi ngoại ô ngắm hoa, chỉ là không biết Tô công tử có hay không rảnh rỗi, bổn cung thỉnh tả sứ đại nhân cũng mời ngươicùng đi theo thế nào? Tô Tần xoay người nhìn nàng- Đa tạ thánh nữ hảo ý, ta tâm lĩnh! _ Đã xảy ra chuyện gì? - Đúng lúc này, 1 đạo réo rắt thanh âm truyền vào, ngay sau đó Tư Mã Hằng liền xuất hiện ở cửa. _ Tả sứ đại nhân, ngươi đã đến rồi- Y Thủy Liên lập tức nghênh đón, ômcánh tay hắn, dịu dàng cười, kia cười, giống như gió mát thổi trên cánhđồng hoa, lộ ra lúm đồng tiền say lòng người – Ta chờ ngươi đã lâu. _ Đây là có chuyện gì? - Tư Mã Hằng ánh mắt trực tiếp quét về phía TôTần, khi thấy trên mặt nàng đạo kia hồng chưởng ấn, trong mắt cấp tốcxẹt qua 1 mạt ám mũi nhọn, duệ quang lưu chuyển. _ Này phải hỏi 1 chút thánh nữ đại nhân! - Hồ Thanh Ca 2 tay khoanh lại, lạnh lùng trả lời. _ Thánh nữ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? - Tư Mã Hằng ngữ khí thập phần bình thản. _ Tả sứ đại nhân, ngươi cần phải vì thánh nữ đại nhân tác chủ! - Tử y che trên mặt bị phỏng đỏ, biểu tình thống khổ chỉ vào Tô Tần nói. Tư Mã Hằng chợt nhíu mày- Nga? _ Vừa rồi người này đối thánh nữ đại nhân nói năng lỗ mãng, nô tỳ chỉ làkhuyên nhủ 1 chút, ai ngờ nàng thế nhưng dùng nước nóng hất nô tỳ, cònđối thánh nữ đại nhân lớn tiếng hô quát, nô tỳ bị thương là chuyện nhỏ,thánh nữ đại nhân chịu nhục là chuyện lớn, kính xin tả sứ đại nhân vìthánh nữ đại nhân tác chủ, giành lại công đạo cho thánh nữ đại nhân! -Tử y vừa nói xong, còn quỳ than thở khóc lóc. Tư Mã Hằng lạnh lùng nhìn nàng, lại nhìn 1 chút Y Thủy Liên, rồi đảo qua 4 phía 1 lần, cuối cùng đưa mắt dừng ở hình ảnh Tô Tần, đáy mắt xẹt qua 1 mạt thương đau. Tô Tần lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn cân nhắc quyết định. _ Ngươi đứng lên đi, tử y cô nương chân thành hộ chủ đáng được khen ngợi! - Tư Mã Hằng ghé mắt đối người phía sau nói- Đi, đem Ngưng Da Lộ lấyđến, thưởng cấp cho tử y cô nương! Tư Mã Hằng không để ý tới thỉnh cầu của nàng, qua loa phái người đưa thuốc, bỏ đề tài này qua 1 bên. _ Tuân lệnh! - Người phía sau lĩnh mệnh rời đi. _ Tả sứ đại nhân, kính xin vì thánh nữ đại nhân tác chủ, giành lại côngđạo cho thánh nữ đại nhân! - Ai ngờ tử y căn bản không cảm kích, nhưtrước nhất quyết không tha, muốn Tư Mã Hằng cấp cái thuyết pháp. Tư Mã Hằng lãnh con ngươi liễm khởi, nhìn chằm chằm nàng- Ngươi nếu chânthành tý chủ, liền phải biết tính tình của thánh nữ đại nhân, nàng, làcái loại sẽ vì điểm việc nhỏ ấy liền mang thù sao! Vẫn là nói căn bảnngươi không cam lòng chịu nhục, nên mượn tay bản tọa đến vì mình đòi cái công đạo! Tư Mã Hằng không cho nàng thêm bất luận cái cơ hội phát ngôn gì nữa, 1 ngữ bắn trúng ngay tâm. Tử y nghe vậy, trong lòng chấn động, nàng bị Tư Mã Hằng đạo kia ánh mắt lợi hại như đao phong bắn không dám lại ngẩng đầu. Tô Tần nghe vậy, âm thầm cười trộm, này tử y thật đúng là kẻ ngốc, Tư MãHằng vừa rồi rõ ràng cho nàng 1 cái bậc thang, mà nàng lại muốn đi ngỗTư Mã Hằng nghịch lân, kia hắn là ai chứ, 1 kẻ phúc hắc, hắn đời nào đểcho người khác có thể đơn giản lừa gạt! _ Tả sứ đại nhân nói quá lời rồi, tử y nàng cũng chỉ là nhất thời nóngruột mà thôi, này cũng chỉ là1 hồi hiểu lầm! - Y Thủy Liên là người sáng suốt, nàng nhìn thấy Tư Mã Hằng đáy mắt không kiên nhẫn, lập tức nói-Tử y, còn không tạ ơn tả sứ đại nhân! _ Tử y tạ ơn tả sứ đại nhân! - Tử y có ngốc cũng biết Y Thủy Liên tronggiọng nói mang không vui, lập tức liền khom người lui tới bên cạnh. _ Nếu chỉ là 1 hồi hiểu lầm, như vậy tất cả mọi người giải tán đi! - Tư Mã Hằng vung tay lên nói. _ Như vậy tả sứ đại nhân, chúng ta đi ngắm hoa đi! - Y Thủy Liên cười khanh khách kéo cánh tay hắn. _ Hảo! - Tư Mã Hằng cúi đầu cười, liền xoay người ly khai. Y Thủy Liên xoay người, hướng Tô Tần đầu đi 1 cái nhíu mày, sau đó mang theo tư thái thắng lợi, vui vẻ ly khai. _ Tiểu thư… …- Hạnh Nhi lo lắng nhìn Tô Tần, rất sợ nàng khổ sở. Vậy mà… … Hồ Thanh Ca cũng quay đầu nhìn Tô Tần, vậy mà lại thấy đến Tô Tần duỗi lại thắt lưng, đánh đại ngáp. _ Tất cả giải tán đi, đừng tụ hết ở chỗ này, người nào có việc thì về chỗ làm! - Che miệng, Tô Tần quyết định trở lại ngủ bù. Ngạch —————— Mọi người tích mồ hôi, lúc này, hình như nàng phải nên rất tức giận, rấtkhổ sở mới phải, vì sao nàng lại đưa ra cái bộ mặt này, chẳng lẽ nàngthật không quan tâm, hay là, nàng căn bản là đang diễn trò! _ Như Ca, 1 hồi nhớ đi tới chỗ lão ngoan đồng lĩnh thuốc cấp Hạnh Nhicùng Thủy Nguyệt cô nương! - Tô Tần dùng ngón cái nhẹ nhàng thay HạnhNhi lau đi vết máu khóe miệng- Mau đi nghỉ, hôm nay ngươi cũng mệt mỏirồi, ta sẽ kêu Như Ca thay ngươi bôi thuốc! - Nói xong, nàng vui vẻhướng Hạnh Nhi nháy mắt. _ Tiểu thư, người… …- Hạnh Nhi xấu hổ cúi đầu, trên mặt đỏ bừng đã phân không rõ rốt cuộc chỗ nào mới là bị sưng. _ Ha ha! - Tô Tần lớn tiếng cười. Tô Tần còn chưa nằm đến sàng, trong phòng liền có thêm 1 người rảnh rỗi. _ Tại sao muốn ta bôi thuốc cho nàng! - Tần Như Ca vẻ mặt không vui. Tô Tần xoay người ngồi dậy, sau đó cúi đầu, híp mắt nhìn hắn- Ngươi tớichỗ của ta, lãng phí quý giá thời gian của ta liền vì câu này! - Nàngcòn buồn ngủ a! _ Ngươi cũng bị thương, ta giúp ngươi bôi thuốc! - Tần Như Ca cầm trongtay 1 lọ nước thuốc, đi tới đầu giường Tô Tần, ở trước mặt nàng ngồixuống. _ Không cần, mặt của ta không có việc gì, ngươi hay là đi giúp Hạnh Nhibôi thuốc đi, nha đầu kia rất vụng về! - Tô Tần vội vã xua tay. _ Ta thấy ngươi so với nàng càng thêm vụng về! - Tần Như Ca 1 bộ biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nàng cái gì đều nhìn thấu triệt, vì sao tâm tư của hắn nàng liền nhìn không thấu đây! Ngạch —————— Tô Tần lúc này nhưng thật ra bắt đầu cảm thấy mặt đau, hình như đầu cũngrất đau, nàng hôm nay là phạm vào thiên tinh nào, vì sao muốn hảo hảo mà ngủ 1 giấc cũng không được. _ Ngươi, ở đây còn đau không? - Tần Như Ca trong lúc bất chợt trở nên rất ôn nhu, vươn ngón tay vuốt mặt của nàng, đầu ngón tay vừa chạm đến dathịt của nàng, giống như bị điện giật, lập tức rụt trở lại, cúi đầu,loay hoay bắt tay mở lọ thuốc, cố ý vì Tô Tần bôi thuốc. _ Chỗ này của ta không đau, ở đây đặc biệt đau! - Tô Tần chỉ đầu của mình, hắn cố chấp khiến cho đầu mình đau không dứt! _ A, nàng ta vừa rồi rõ ràng đánh là mặt, thế nào đầu của ngươi lại đau! - Tần Như Ca lại hết sức khẩn trương, lập tức xít lại gần kiểm tra- Đểcho ta xem 1 chút, chỗ nào đau? Mặt của hắn đến thật sự gần, gần đến mức hơi thở hào hển đều phun ~ hất tới trên mặt Tô Tần, 1 cỗ dị thường nhiệt lưu xẹt qua trong lòng, thân thểrun lên, Tô Tần lập tức lui về phía sau. _ Không, không cần! - Tô Tần ngữ khí cũng có chút bối rối, lần đầu tiênkhoảng cách gần như vậy nhìn Tần Như Ca, lại phát hiện hắn càng ngàycàng có khí khái nam tử, không biết là bắt đầu từ lúc nào, cái nhỏ gầynam hài kia đã lớn lên. Cảm thấy được Tô Tần có ý định xa lánh, Tần Như Ca rất là thất lạc, hắnngượng ngùng thu tay, sau đó đem bình thuốc đặt ở trên giường của nàng,đứng lên nói- Ta để thuốc ở chỗ này, ngươi nhớ bôi thuốc, như vậy mới sẽ không lưu lại dấu vết, nữ hài tử luôn luôn để ý bộ mặt của mình! Nói xong câu không đầu không đuôi này, hắn liền đi ra cửa. Tô Tần mở trừng 2 mắt, còn chưa kịp theo lời nói vừa rồi của hắn lĩnh ngộhết, môn nhưng lại được mở ra, lúc này lại thêm 2 người. _ Hồ Thanh Ca, Dạ Lãnh, các ngươi thế nào cũng tới? - Tô Tần nhìn cửa đứng 3 người, có chút giật mình. _ Ta là tới xem trên mặt thương thế như thế nào? - Hồ Thanh Ca trong taycũng cầm 1 lọ nước thuốc, hào hứng bò lại gần nàng- Thuận tiện tới giúpngươi bôi thuốc! Không phải là độc nhất vô song, Tô Tần phát hiện Dạ Lãnh trong tay cũng cầm 1 lọ thuốc, ánh mắt của hắn vừa vặn đối diện ánh mắt của Tô Tần. _ Ta, ta tới đưa cho ngươi- Dạ Lãnh nhưng thật ra vẻ mặt bình tĩnh, bấtquá, nụ cười của hắn lý lại hơn phân xấu hổ cùng co quắp. Ngô Hạo cũng chỉ là tao liễu tao đầu, cười nói- Chớ kinh ngạc, ta cũng tới đưa! Ngạch —————— Tô Tần ngẩng đầu lên, 2 mắt nhìn nóc nhà, liền chớp mắt khí lực cũng không có, hôm nay xem ra nàng là đừng mong ngủ! Ngay Tô Tần cúi đầu thở dài thời gian, cửa lại thêm 2 người. _ Thủy Nguyệt cô nương, ngươi thế nào cũng tới? - Tô Tần phát hiện, cănphòng nhỏ bé của nàng lại mọc thêm 1 người, cứ dung nạp càng ngày càngnhiều người như vậy, 1 lại tiếp 1 mà đến, có còn để cho nàng nghỉ ngơihay không đây! _ Ta, ta đến xem công tử… …- Thủy Như Nguyệt trong tay cũng đang cầm 1 lọ thuốc, có chút co quắp đứng ở trước cửa lại không có rảo bước tiến vào. Cùng ở sau lưng nàng chính là Hạnh Nhi, nha đầu kia trong tay cũng cầm 1 lọ thuốc. Tô Tần dở khóc dở cười- Kính nhờ, ta thương chỉ là nửa bên mặt, các ngươitống thuốc đều đủ cho ta đồ hết cả thân thể, các ngươi muốn cho ta đồmấy tầng? Nghe vậy, mọi người 2 mặt nhìn nhau, lại phát hiện, mỗi người trong tay đều cầm 1 lọ thuốc, trong lúc nhất thời, có chút xấu hổ. Khúc khích ———— Không biết là ai trước cười 1 tiếng, sau đó đại gia liền đều cười. _ Này phải trách ngươi, ai kêu ngươi thích thể hiện, thường xuyên bịthương, không nhiều chuẩn bị 1 ít, ta sợ nhiêu đó cũng không đủ ngươixài! - Hồ Thanh Ca trêu ghẹo nói- Vì thế, ngươi phải chuẩn bị nhiều 1chút, lo trước khỏi họa! _ Ta nghe thế nào cũng cảm thấy ngươi đây là đang rủa ta nha! - Tô Tầnlần đầu tiên nghe người như thế giải thích, có chút bất đắc dĩ. _ Ta là nói thật, ngươi không thích cũng phải nghe! Đến lúc đó ngươi cònphải cảm tạ ta! - Hồ Thanh Ca vừa cười vừa nói, trong giọng nói đều làvị đạo cưng chiều. _ Phải, phải, ta biết, ta cũng thập phần cảm tạ các vị quan tâm, bất quá, ta hiện tại cần nhất chính là sung túc giấc ngủ, vì thế phiền phức cácvị ra về, làm cho ta hảo hảo mà nghỉ ngơi 1 chút, có thể không? - Tô Tần giơ 2 tay lên, tỏ vẻ đầu hàng, lại như thế nháo đi xuống, nàng cũngkhông thể nào ngủ tiếp! _ Chúng ta đi về trước, làm cho nàng nghỉ ngơi thật tốt trước đã! - Dạ Lãnh đi tới trước bàn, đem bình thuốc đặt lên bàn. _ Đa tạ! - Tô Tần đối với hắn báo lấy 1 quyền, tỏ vẻ cảm tạ. Đối với nàng mà nói, hiện tại có 1 giấc ngủ đầy đủ so với cái gì đều quantrọng hơn hết, trên mặt thương tựa hồ cũng không quan trọng! Mọi người đi rồi, Tô Tần vừa nằm xuống, còn chưa cùng Chu Công gặp mặt chào hỏi, trên mặt liền truyền đến từng đợt tựa lông chim tha ngứa cảm giác… … Mở mắt ra vừa nhìn, lại ngạc nhiên phát hiện, lão ngoan đồng chẳng biết lúc nào đứng ở đầu giường. Lại định nhãn nhìn lại, ở trước mặt mình, 1 cái tuyết trắng, lông xù gì đóđang liếm gò má mình, vừa kia tựa lông chim tha ngứa cảm giác, đều là nó tạo ra. Ngươi là người ta yêu nhất! _ Đây là cái gì? - Tô Tần lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn lão ngoan đồng, chỉ vào quả cầu mập hỏi. _ Nó gọi Tuyết, là sủng vật của ta- Nói xong hắn đem quả cầu mập kia bế lên, vừa cười vừa nói với Tô Tần. _ Nó đây là đang làm gì? - Tô Tần sờ sờ mặt mình, hình như nó vừa liếm mặt mình. _ Nó rất thích ngươi, vừa rồi nó dùng đầu lưỡi chữa thương cho ngươi. _ A! - Tô Tần lập tức che 2 má, dại người ra, hắn nói, quả cầu mập dùngđầu lưỡi liếm vết thương cho mình, là giúp mình trị liệu! Từng nghe nói động vật thường dùng lưỡi liếm nhau để trị vết thương, Tô Tầntò mò đem quả cầu mập đáng yêu kia ôm lấy, đương lúc ánh mắt của nàngvừa tiếp xúc với trán nó, ánh mắt như dừng lại. _ Đây là, ngươi chính là mèo con kia! - Tô Tần có chút kinh hỉ hô- Ngươi tại sao lại ở chỗ này! Tô Tần trong tay ôm chính là 1 cái bạch hổ trán có huyết hồng tâm hình ấnký, cũng là “Mèo con” bị mắc kẹt trên ống thoát nước mà nàng ở lúc trước khi xuyên việt từng giải cứu. _ Ha hả, nó không phải là mèo con, nó là loài bạch hổ thuần huyết! - Lãongoan đồng cười hì hì ôm lại Tuyết, đối Tô Tần nói- Tiểu nha đầu, taphải đi, cám ơn ngươi mấy ngày nay chiếu cố, ta cũng không có vật gì đặc biệt quý trọng, ta đành đưa sợi dây chuyền này tặng lại cho ngươi, lễvật không đáng giá, nhưng là 1 phần tâm ý của ta. _ Ngươi phải đi sao, đi nơi nào? - Hắn đơn thân già cả còn có thể đi nơi nào. _ Ta trở lại địa phương ta nên đi. _ Nơi đó là chỗ nào? _ Là 1 địa phương rất mỹ lệ, ngươi nếu rãnh rỗi, hoan nghênh đi vào trong đó, ta nhất định hảo hảo mà chiêu đãi ngươi! - Tiểu tuyết cầu tronglòng lão ngoan đồng đột nhiên giật giật, tựa hồ muốn nhảy ra ngực củahắn, hắn cúi đầu cười- Đừng lo lắng, nàng rất nhanh sẽ đến! _ Thế nhưng, ta phải như thế nào mới có thể tìm được nơi đó? - 1 loại xúc động kỳ quái làm cho Tô Tần đột nhiên nói ra khỏi miệng, nàng trong lúc nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, muốn tới địa phương mà lão ngoan đồngnói nhìn 1 cái. _ Ngươi sẽ tìm được nơi đó, ta ở đó chờ ngươi! - Nói xong hắn liền ly khai. Waaa —————— lặng lẽ ngáp, lại phát hiện không có thanh âm. Tô Tần bỗng nhiên mở mắt ra, lại phát hiện, chính mình còn nằm ở trêngiường, trong tay chính cầm sợi dây chuyền mà lão ngoan đồng tống chomình. Nguyên lai không phải là mộng, như vậy vì sao lão ngoan đồng kỳ quái lại có mèo con, còn có hắn vì sao phải tống mình vật này? Nhìn kỹ, sợi dây chuyền này hình dạng thập phần kỳ lạ, ngay chính giữa treo 1 chìa khóa làm bằng bạc, toàn bộ dây chuyền chạm khắc tinh mỹ, tạo hìnhmới mẻ độc đáo, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Ngoài phòng đã là 1 mảnh ánh trăng phi mỹ, ánh trăng như nước xuyên thấu quahoa cách song, nghiêng vào trong phòng, làm cho cả phòng đều có ánh sáng màu mơ màng. _ Trên mặt thương thế ra sao? - Bên tai đột nhiên hiện lên thanh âm ônnhu của Tư Mã Hằng, Tô Tần câu dẫn ra khóe miệng cười, đưa mắt hướng hắn nhìn lại. _ Đã ổn! - Tô Tần dùng tay sờ sờ gò má, nơi đó 1 mảnh lạnh lẽo nhẹ nhàngkhoan khoái, chẳng biết tại sao, địa phương bị mèo con kia liếm trôiqua, thực sự không còn sưng cũng không đau đớn, nó thật đúng là 1 conmèo nhỏ thần kỳ. _ Để cho ta xem 1 chút- Tư Mã Hằng ngồi ở bên người nàng, vươn tay nhẹnhàng mà vuốt ve gương mặt nàng, quả nhiên không còn sưng cũng không đỏ. Trong mắt của hắn xẹt qua 1 tia đau thương (Đau lòng + thương tiếc) – Ngươi vốn luôn như vậy, không hảo hảo yêu quý chính mình! - Trong giọng nói mang ý tứ hơi trách cứ. _ Ta chỗ nào mà không hảo hảo bảo vệ mình! - Tô Tần bĩu môi nói- Ta làtránh không kịp, mới có thể bị ả ta cho 1 cái tát! - Bất quá nàng cũngđã đòi trở về, nguyên chén trà nóng hổi toàn bộ đều hắt ở trên mặt của ả ta, ả ta như vậy so với mình còn thảm hơn rất nhiều nữa. _ Ngươi về điểm này tâm địa thật gian xảo, ta còn không biết sao, nửađiểm cũng không muốn chịu thiệt cứ hay giả bộ ngu ngơ, để cho người khác khi dễ trên đầu của mình, chính là ngươi muốn mượn cơ hội để hảo hảo mà chỉnh các nàng! - Tư Mã Hằng cưng chiều đem Tô Tần kéo vào trong lòng. _ Trời, nếu không làm như vậy, các nàng sẽ chịu thua sao! - Tô Tần chưatừng nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn thấu được tâm tư, lại bị Tư Mã Hằngnói thấu- Bất quá, ngươi cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, bình thuốckia, ngươi đã động tay động chân vào rồi nhỉ! - Phúc hắc nam nhân! Quảthực không thể xem thường! _ A, ngươi đều biết hết rồi! - Tư Mã Hằng giả vờ kinh ngạc nói. _ Xì, điểm tâm tư nhỏ bé của ngươi sao có thể giấu giếm được pháp nhãncủa ta! - Tô Tần đắc ý cười nói, sáng nay, đương lúc Tư Mã Hằng nói đếnbình thuốc kia, Tô Tần phát hiện đáy mắt hắn xẹt qua 1 tia châm chọc,nàng liền lập tức hiểu, bình thuốc kia có vấn đề. _ Ha hả, ngươi nha đầu này, thực sự là không buông tha người, được rồicoi như trả thù 1 chút cho ngươi! - Nhẹ nhàng mà bóp 1 chút mũi củanàng- Đói bụng không, ta có mang theo 1 chút đồ ăn cho ngươi! _ Là thứ gì? - Tô Tần hào khí nhìn hắn từ phía sau như là đang làm ảo thuật, lấy ra 1 túi lớn, hương khí lập tức tỏa ra 4 phía. Tư Mã Hằng vui vẻ cười, Tô Tần vừa nhìn, là vịt nướng thơm ngào ngạt. _ Ta không biết ngươi nói vịt nướng Bắc Kinh là cái gì! - Hắn từng hỏiqua trù sư, nhưng không có người nào có thể đưa ra 1 đáp án chính xác-Thế là, ta đi tìm trù sư giỏi nhất ở đây, dựa theo hắn nói, làm chongươi cái này! _ Ngươi tự mình làm? - Tô Tần tay cầm vịt nướng, trong mắt kích động lại như sao quang lóe ra không ngừng. _ Ân, đừng chê nha, mặc dù tay nghề không tốt lắm, ngươi chấp nhận ăn nónha! - Tư Mã Hằng lúc này trên mặt lại hiện lên ngại ngùng khó gặp. _ Hằng… …- Tô Tần hít mũi 1 cái, sau đó bay vào trong ngực của hắn-n Chỉ cần là ngươi làm, ta đều thích! Đều trở nên ngon nhất! Nàng chỉ nói qua 1 lần, hắn lại nhớ kỹ, dụng ý như vậy thắm thiết, mới là tối trân quý nhất! _ Ăn ngon không? - Mặc dù nàng chưa nói, thế nhưng hắn rất để ý nha. _ Ân, ăn rất ngon! - Tô Tần không khách khí chút nào, ăn ào ào như vũ bão. _ Tiểu mèo tham ăn! - Tư Mã Hằng vươn ngón cái, nhẹ nhàng mà đem vết mỡtrên khóe miệng Tô Tần xóa đi, cưng chiều cười nói- Ăn từ từ thôi, không người cùng ngươi cường! Ăn xong, ta dẫn ngươi đi tới địa phương này! A ——— Theo trong phòng tử y truyền ra 1 trận tiếng thét chói tai, Y Thủy Liên nghe vậy đẩy cửa vào, lại ngạc nhiên phát hiện tử y dùng chăn che hết cảngười, trốn ở trên giường gào khóc. _ Làm sao vậy! - Y Thủy Liên vội vã đi tới, muốn vén chăn lên, lại bị tử y kéo càng chặt hơn. _ Thánh nữ, không nên nhìn, ô ô… …- Tiếng khóc của nàng rất thê thảm, trong đó còn pha 1 loại thống khổ xót ~ ngâm. _ Để cho ta xem! - Y Thủy Liên mạnh mẽ xốc lên chăn của nàng vừa nhìn, cả người như sét đánh bàn không thể động đậy- Ngươi, mặt của ngươi… Tử y cả khuôn mặt phù thũng đã không thể phân rõ ra ngũ quan, cái loại bộdáng kinh khủng này làm cho Y Thủy Liên đảo hít 1 hơi lãnh khí, lui vềphía sau vài bước, 1 cỗ hàn khí theo đáy lòng bốc lên, phiếm tới tứ hài. _ Thánh nữ!!!! - Tử y che mặt từ trên giường lăn xuống, bò đến bên chân của nàng, kéo đuôi váy của nàng thống khổ hô. Y Thủy Liên ngẩng đầu lên, hít sâu 1 hơi, hạp thu hút nói- Là thuốc tả sứ đại nhân cho ngươi, đúng không! Tử y gật gật đầu. _ Ha hả… …- Y Thủy Liên lảo đảo lại lui về phía sau vài bước, mất hứngngồi ở ỷ thượng- Không nghĩ tới, hắn từ thủy tới chung cũng chỉ là chechở ả ta! _ Thánh nữ… …- Tử y miễn cưỡng mở 2 mắt sưng phù như bị đánh, nhìn nàng. _ Tử y, xem ra nghi thức lễ rửa tội kia phải tiến hành trước thời gian đã định! - Y Thủy Liên cúi đầu, liễm khởi 2 tròng mắt, phát ra lợi hạiquang mang cùng lãnh khốc. Nam nhân này, nàng đã định rồi! Kể cả phải dùng tất cả thủ đoạn, nàng cũng phải có được hắn! ☆☆☆☆ ——– ☆☆☆☆☆☆ _ Ngươi như vậy chỉnh tử y, thánh nữ há sẽ bỏ qua? - Tô Tần ngồi ở tronglòng Tư Mã Hằng, cảm thụ được hắn ôn nhu che chở đồng thời, nàng cũngthập phần lo lắng- Ngươi không phải đã nói, phải nhẫn sao, điểm việc nhỏ ấy cũng không nhẫn nổi, ngươi như thế nào có thể tìm được độc thủ phíasau tấm màn Thiên Các kia, thế nào tìm được mật đạo tiến vào Hắc Lâm! _ Nha đầu ngốc, có 1 số việc có thể nhẫn, có 1 số việc tuyệt đối khôngthể nhẫn! - Tư Mã Hằng ngữ khí lại là vô cùng kiên định- Nàng ta khôngđược phép khi dễ ngươi! Chuyện gì hắn cũng có thể nhẫn, thế nhưng hắn không thể chịu đựng việc nàng bị mảy may thương tổn, ngày ấy lúc nhìn thấy thương tích trên mặt nàng,quả đấm của hắn nắm chặt khởi, nếu không phải tự mình cố nén khắc chếxuống, cái tử y kia đã sớm đã bị trúng 1 quyền của hắn, bây giờ hắn bấtquá chỉ cho ả 1 chút trừng phạt mà thôi! _ Ta chỉ là cho nàng 1 lọ thuốc, xem như là tiện nghi nàng! - Tư Mã Hằngcưng chiều vuốt ve tóc Tô Tần, liễm khởi lợi hại quang mang, hóa thànhlưu luyến nhu tình- Ai kêu nàng dám cả gan tát ngươi! Hắn đều luyến tiếc thay cho tiểu nha đầu này, cư nhiên để cho nàng bị đánh, hắn quyết định sẽ không bỏ qua tử y kia! _ Hằng… …- Tô Tần đem hông của hắn ôm càng chặt hơn- Bởi vậy, bọn ngươicùng với thánh nữ trực tiếp nổi lên xung đột, nàng có thể hay không… … _ Cho dù không có chuyện hôm nay, ta cùng với nàng cũng sẽ giống như vậykhởi xung đột, không phải hôm nay, thì là ngày mai, không phải ngày mai, thì cũng là 1 ngày gần nào đó- Tư Mã Hằng an ủi nói- Đừng để ý, đây làchuyện sớm muộn, sớm tới 1 chút cũng hảo, ta không muốn cứ luôn như thếngụy trang đi xuống! Tô Tần không có lại mở miệng, chỉ là tựa đầu mai được càng sâu, chẳng biết tại sao, đáy lòng của nàng còn dâng lên 1 tia bất an, tựa hồ không nhưthế ôm chặt hắn, sẽ ở sau 1 khắc liền mất đi hắn. _ Tới, tiểu nha đầu, đem mắt mở ra! _ Đây là? - Tô Tần kinh ngạc nhìn đại thụ trước mắt, nguyên vẹn đứng vững trong mây, thân cây cứng cáp chứng kiến năm tháng trôi qua, như thờigian ở chỗ này lưu lại ấn ký của nó. _ Này là đại thụ lớn nhất của Yên Môn Quan! - Tư Mã Hằng đi tới trướccây, vươn tay tinh tế vuốt ve văn lộ gập ghềnh trên cây khô kia, trongmắt lộ ra 1 loại tưởng niệm ưu tư- Khi đó, ta cùng với Lục đệ thườngthường tới nơi này, sau đó bò lên trên ngọn cây cao nhất, từ trên ngọncây có thể nhìn toàn bộ Yên Môn Quan! _ Vậy nhất định rất đẹp…- Tô Tần có thể tưởng tượng được. _ Phải, khi đó biên quan chiến sự căng thẳng, ta cùng với Lục đệ thườngxuyên vì thảo luận chiến sự thức đến đêm khuya, thế là liền thừa dịp đêm khuya tới nơi này cùng nhau nhìn mặt trời mọc- Tư Mã Hằng nói, 2 mắtnhìn về phía phía trước, tựa hồ đang hồi ức lại đoạn thời gian tốt đẹpkia- Tần Nhi, ngươi biết vì sao chúng ta ngủ không được không? _ Không biết… … _ Đó là bởi vì, chúng ta không dám ngủ! - Tư Mã Hằng xoay người, nhìn nàng, trong mắt lộ ra 1 tia bất đắc dĩ. _ Không dám? - Không dám ngủ!? _ Đó là bởi vì, chúng ta sợ hãi, sợ hãi 1 khi nhắm mắt lại, liền cũngkhông thể nhìn thấy mặt trời mọc ngày thứ 2 nữa… …- Trong giọng nói nhàn nhạt gấp khúc, lại hóa không ra đau thương. _ Hằng… …- Tô Tần đột nhiên hiểu tâm tình lúc này của hắn- Sẽ không, saunày ta cũng sẽ cùng ngươi xem mặt trời mọc, sau này cũng sẽ không lykhai ngươi… … Chưa bao giờ nghĩ tới, luôn luôn cẩm y ngọc thực hắn, cũng sẽ có như thếtrãi qua gian khổ, luôn luôn vui cười ngoạn thế hắn, cũng sẽ có như vậybiểu tình bi thương, mà hắn lại luôn luôn nhàn nhạt cười quá, kia cười,tựa hồ đây chẳng qua là chuyện nhất kiện rất bình thường, thế nhưng TôTần biết, trong lòng của hắn lại ở thừa nhận thật lớn thống khổ, giãygiụa, thế nhưng hắn nhưng cũng không nói ra khỏi miệng, hắn ẩn nhẫn, hắn kiên cường càng làm cho nàng đau tiếc. Nam nhân như vậy, nàng không thể không yêu, cũng không cách nào không yêu! _ Tần Nhi… …- Tư Mã Hằng thật sâu nhìn nàng, nhìn vào đáy mắt nàng, nàngtrong mắt kia mạt ôn nhu làm cho tim của hắn đạt được an ủi, 2 tay chămchú ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên môi của nàng. 2 tay hoàn thượng cổ của hắn, Tô Tần kiễng chân, cố gắng dùng của mình ôn nhu, đáp lại của hắn thâm tình. _ Hằng… …- Mềm nhẹ thanh âm theo giữa môi, đứt quãng dật ra, mang theocủa nàng yêu say đắm, của nàng đau tiếc, nhu vào đáy lòng hắn, 2 tay ôm ở hông của nàng lại thu nạp mấy phần. Cái kia hôn giống như là đã trải qua nửa thế kỷ như vậy trường… … Tô Tần ngã vào trong ngực của hắn, cúi đầu thở phì phò, tay lại hoàn ở hông của hắn không buông. _ Tần Nhi, ngươi đi theo ta! - Tư Mã Hằng đột nhiên đứng lên, ôm nàng đitới đại thụ trước mặt, từ giữa hông rút ra 1 thanh chủy thủ. _ Ngươi muốn làm gì? - Tô Tần tò mò nhìn hắn cầm chủy thủ ở trên cây khắc . _ Ta cùng Lục đệ từng hẹn nhau, nếu có 1 ngày tìm được chính mình âu yếmnữ tử, liền dẫn nàng tới nơi này, sẽ đưa tới nơi này, bây giờ, ta liềnmuốn đem tên của chúng ta khắc ở chỗ này! - Nói xong hắn cầm đao, 1khoản 1 hoa, khắc được tỉ mỉ, khắc đắc dụng tâm. Tô Tần lẳng lặng đứng ở bên cạnh, thập phần nghiêm túc chăm chú nhìn vào hắn, không bỏ qua từng nét mặt của hắn. Ánh trăng như nước, như áo choàng mà bao phủ, vậy ánh sáng nhu hòa như nước cũng chảy vào đáy mắt hắn, nổi lên khác thường quang thải, sống mũi cao thẳng ở trên gương mặt hạ nhàn nhạt bóng mờ, đem cả khuôn mặt khắc được càng thêm có lập thể, góc cạnh rõ ràng tinh xảo ngũ quan dưới ánh trăng phụ trợ hạ ngày càng tà mị tuấn lãng. Nhìn hắn thật tình như thế, biểu tình chấp nhất, 1 loại cảm động gì đó dưới đáy lòng vô hạn lan tràn ra. _ Này là cây lâu nhất của cả Yên Môn Quan, cũng lớn nhất, tối tráng 1 gốc cây, ta muốn đem tên của chúng ta khắc ở phía trên, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn cùng 1 chỗ, thẳng đến…- Tư Mã Hằng nghiêng đi mặt nhìnnàng, trong mắt hiện lên đưa tình ôn nhu- Thẳng đến địa lão thiên hoang! Ôn nhu lời nói giống như là 1 trận gió mát, quyển chân thành thâm tình,tập vào trong lòng của nàng, nhu vào trong suy nghĩ, chỉ là 4 chữ, liềnđưa hắn cùng lòng của nàng chăm chú cột vào cùng nhau, 10 ngón tướngtriền, hắn cùng với nàng ở chỗ này ưng thuận 1 “Địa lão thiên hoang”. Trên cây khô già nua, tên 2 người được khắc vào vĩnh hằng, mang theo khắcsâu trong lòng triền yêu, bất diệt thệ ngôn, dấu vết vững vàng khắc vàonăm tháng lý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]