Không phải chứ! Lại nằm mơ, mà còn là xuân ~ mộng! Vì sao gần đây luôn làmmộng kỳ quái như thế, nằm mơ cũng thì thôi, còn phát ra thanh âm làm cho người ta nổi cả da gà như vậy!? Ngẫm lại, Tô Tần đánh cái rùng mình, chẳng lẽ thật là muốn tìm bất mãn! Tay ấn lên vai phải, vết thương nơi đó lần thứ 2 được người băng bó kỹ, đãkhông còn cảm giác bỏng rát muốn thêu đốt, thay bằng thư thái mát lạnh,lại xoa đôi môi, đầu ngón tay tựa hồ còn có thể chạm được ôn nhu triền ~ miên. Ha hả —————— Khóe miệng thư thái tiếu ý hiện lên, bất quá khi nàng nhìn thấy trong gươngtrên người của mình đầy dấu đóa anh đào đỏ tươi kia, vui sướng thoángcái liền bị lửa giận trong nháy mắt xông lên diệt sạch. _ Nha nha, ngươi tên dâm trùng khốn kiếp! Đừng để cho ta tìm ra ngươi, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi! - Tô Tần bộc phát ra 1 trận rống giận. _ Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? - Hạnh nhi nghe được rống giận của nàng, vội vã từ bên ngoài đi vào. _ Không có việc gì! - Tô Tần lập tức chỉnh sửa lại áo- Hạnh nhi, ngươi thấy Nốt Ruồi Đen đâu không? Tiểu tử này từ đêm đó đến bây giờ cũng không có xuất hiện, mất tích sao! _ Này, tiểu thư, người còn không biết a…- Hạnh nhi vẻ mặt ngượng nghịu. _ Chuyện gì xảy ra? - Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện, không phải đã kêu hắn chạy trước rồi sao! _ Hắn vì cứu tiểu thư người, chính mình đi Lục Phiến môn tự thú…- Hạnhnhi có chút nhỏ giọng nói- Nói vương phủ hỏa là hắn phóng, vì thế, ÂuDương tuần bổ liền đem hắn bắt… _ Cái gì! - Tô Tần lập tức kinh hô- Đúng là đồ ngu ngốc! - Uổng phí nànghi sinh lớn như vậy cứu hắn, hắn cư nhiên 1 chút cũng không hiểu biếtquý trọng! _ Tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? - Hạnh nhi thấy nàng vô cùng lo lắng mặcvào y phục, sau đó hừng hực chạy ra ngoài, liền vội vàng hỏi. _ Đi Lục Phiến môn! - Nha nha, nàng phải đến nơi đó cấp tên kia 1 cái tát, hảo đánh tỉnh hắn! _ Ngươi vô cùng lo lắng như thế là muốn đi đâu! - Nhất mạch yếu ớt réo rắt thanh âm vang lên ở bên tai. Tô Tần ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy mỗ phúc hắc hầu tử chính nhànnhã ở khúc quanh hành lang, 2 mắt lộ ra biếng nhác, nhàn nhạt liếc nhìnnàng, khóe miệng hiện lên mỉm cười. Ngạch! Không phải chứ! Tô Tần dưới đáy lòng khóc thét, nàng và hắn có duyên đến thế sao! Nàngchân trước vừa mới ra môn, hắn chân sau liền đứng ở ngay đây. Nàng thậm chí hoài nghi, hắn có phải hay không là ở ngay cái gian phòng sát vách phòng nàng, xuất hiện thật đúng lúc như thế! _ Đừng kinh ngạc nhìn ta như vậy, ta ngụ ở sát vách phòng ngươi! - Tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, Tư Mã Hằng trực tiếp trả lời nghihoặc của Tô Tần. Ngạch ———————— Lần này Tô Tần thực sự muốn khóc, người này giống như là sợ chính mình bỏchạy, cư nhiên chạy đến nơi đây đặt 1 gian phòng, ở vương phủ hảo hảokhông chịu, chạy đến nơi đây chẳng lẽ là muốn coi chừng nàng sao! Xem ra hắn là hạ quyết tâm muốn cùng mình hao tổn chơi 1 ván! _ Ha hả, khó có được Hằng vương gia tẫn trách như thế! - Tô Tần nở 1 nụcười tươi, hướng hắn đi đến- Như vậy Hằng vương gia, tiểu nữ tử bây giờmuốn đi Lục Phiến môn, không biết vương gia có hay không muốn đi cùng? Nha nha, nếu hắn muốn xem chừng mình đến như vậy, nàng cũng không thể phụ 1 phen “Tâm ý” của hắn được, vật tẫn kỳ dụng trong mọi trường hợp luônluôn đúng, đúng không! (Cái gì có thể xài được triệt để thì cứ xài) _ Hảo! Bây giờ ta và ngươi là 2 con châu chấu bị trói chặt trên cùng 1sợi dây, ngươi đến chỗ nào, ta dĩ nhiên là sẽ theo tới chỗ đó! - Khóemiệng khoái ý vung lên, tạo 1 cái nhếch mép đầy xấu xa nhưng vẫn đủ đầuđộc nhân tâm. Tư Mã Hằng bán liếc khởi 2 tròng mắt, trong mắt quang hoa lưu chuyển, nụ cười kia lại có chút làm say mê mắt người xem. Tô Tần lúc này sửng sốt, tâm không hiểu liền rạo rực thình thịch, nhìnthấy nụ cười đầu độc của hắn, trên mặt của nàng cư nhiên có chút hơinóng lên. _ A, tiểu thư, mặt của ngươi còn đang đau sao? - Hạnh nhi đi tới bênngười nàng, nhìn thấy Tô Tần vẻ mặt đỏ ửng, có chút bận tâm hỏi. _ Nga, mặt còn chưa khỏe sao? Còn đau không? - Nghe vậy, Tư Mã Hằng lúcnày lại có chút nghiêm túc tiến sát vào mặt Tô Tần, vươn tay, nhẹ nhàngmà vuốt ve, thần thái hơi khẩn trương. Run rẩy —————— Tay hắn vừa mới xoa mặt của nàng, thân thể liền như là bị 1 cỗ điện lưu bắn trúng, sắc mặt ngày càng hồng hào, bên tai càng thêm 1 mảnh đỏ tươi. Tô Tần phản xạ có điều kiện lui về phía sau mấy bước, tránh được tay hắn,biểu tình có chút mất tự nhiên, ánh mắt phiêu động nhìn chung quanh,cũng không dám nhìn hắn. Tư Mã Hằng tay cứ như vậy lăng ở giữa không trung, nàng tránh trong 1 chốc kia, đáy mắt hắn xẹt qua 1 mạt không vui, mau liền chính hắn cũng không kịp cảm thấy được. Bầu không khí dị thường quái dị, tựa hồ có chút cứng… _ Ta, không có việc gì, chúng ta hay là trước đi đi! - Tô Tần vội vã đánh cái giảng hòa. Tạm thời trước đem cái loại cảm giác kỳ quái này quăng qua 1 bên, vẫn làtrước đi nộp tiền bảo lãnh chuộc cái tên Nốt Ruồi Đen ngu ngốc kia mớilà quan trọng! _ Cũng tốt…- Tư Mã Hằng thu tay, lần thứ 2 khôi phục như trước biếng nhác tà mị, căn bản nhìn không ra bất luận cái gì cảm xúc. Còn nhiều thời gian, không phải sao… Tô Tần vội vã đi tới trước cửa Lục Phiến môn. _ Uy, xin hỏi, Âu Dương tuần bổ của các ngươi có ở đây không? - Tô Tần đứng ở ngoài cửa lớn, mặt mang tiếu ý lấy lòng. Ha hả, đều nói đánh người không đánh người mang khuôn mặt tươi cười, nàngcố ý hạ thấp giọng cầu người như vậy, vị Âu Dương tuần bổ kia tổng sẽkhông phải không biết điều cự tuyệt người từ ngàn dặm xa xôi tới chứ! Kết quả… _ Ngươi là ai, Âu Dương tuần bổ chúng ta cũng không rảnh rỗi gặp ngườitùy tiện đâu! - Kết quả là đối phương quăng thẳng 1 câu này vào mặtnàng. _ Cái gì gọi là người tùy tiện! - Tô Tần lúc này sắc mặt có chút khó coi, đều không phải nói không đánh người mang khuôn mặt tươi cười sao, vìsao hắn còn 1 bộ biểu tình “Ngươi không phải là lão đại thì biến”! _ Vị huynh đài này, phiền phức ngươi đi vào thông báo 1 tiếng, nói Hằngvương gia tới- Tư Mã Hằng tay cầm chiết phiến, 1 bộ biểu tình “Ta chínhlà lão đại”. Nếu như nói ở cổ đại cái gì trong bóng tối vẫn có thể tỏa sáng như hào vang dù là người mù cũng hiểu được đạo lí này, không sai, có 1 danh hàotuyệt đối vang dội chẳng khác gì “Giấy vạn năng thông hành”! Không ngoài sở liệu, đương thời gian đối phương nghe được “Hằng vương gia” 3 chữ này, trên mặt lập tức đôi khởi ân cần cười. _ Hằng vương gia mời vào! - Ngay sau đó hắn cúi đầu 90 độ cúc cung đúng tiêu chuẩn “Nhật Bản”, cung kính ý mời bọn họ tiến vào. Nha nha, đây là đối biệt đãi ngộ a, thế nhưng có phần cũng quá trắng trợnđi! Tô Tần dưới đáy lòng cực độ khinh bỉ “Lục Phiến môn” 1 hồi! _ Chờ 1 chút! - Đúng lúc này, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện 1 người mặc quan bào ———— lại là nữ tử! Sắc mặt như phù dung, mặt mày thanh tú, quỳnh mũi lăng môi, tóc đen đượccột cao lộ rõ diện mạo, bó bằng quan thao lam sắc, mặc quan bào bó sátngười cùng sắc, ống hài cũng cùng sắc cao đến đầu gối. Vì sao Tô Tần lại có 1 bộ chớp mắt cũng không thèm chớp, bởi vì đối phương mặc rõ ràng là mặc nam trang, thế nhưng giữa trán lại tản mát ra anhkhí hiên ngang của nữ tử. Nhìn nữ tử trước mắt 1 thân anh khí bừng bừng phấn chấn mặc nam trang, TôTần cảm thấy có câu thơ cổ nói rất chuẩn xác, hùng thỏ chân nhanh nhưsóc, thư thỏ mắt mơ màng, song thỏ cùng đi, an có thể phân rõ ta là hùng thư! _ Âu Dương tuần bổ hảo! - Người vừa rồi dẫn bọn họ tiến vào lập tức lại cung kính đối nàng 1 cái thi lễ. Người và hắn quan hệ thế nào? _ Nàng là Âu Dương tuần bổ, Âu Dương Phi! - Tô Tần kinh ngạc không ngớt, đem Âu Dương Phi nhìn lại nhìn. Tô Tần từng nghe Nốt Ruồi Đen đề cập qua người này, khi đó Nốt Ruồi Đenđem hắn nói hết sức thần thông quảng đại, nói nếu không phải là hắn đủcơ linh, đã sớm bị vị kinh thành đệ nhất tuần bổ này cấp bắt được. Thế nhưng, mã có thất đề, người có thất đủ, luôn luôn linh hoạt như cáchạch Nốt Ruồi Đen không nghĩ tới chính là hắn cư nhiên sẽ bại ở trongtay của mình. Bởi vậy Nốt Ruồi Đen cho ra 1 cái kết luận như thế này —— nói mình so vớimèo còn linh hoạt hơn, so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, thẳng ra là 1“Cọp mẹ”! 1 người sao có thể đối phó cùng lúc 3 loại động vật, thật sựlà lực bất tòng tâm, vì thế hắn thua tâm phục khẩu phục! Nha nha, nghe xong lời của hắn, Tô Tần tức giận đến thẳng cắn răng! Nào có người ca ngợi người khác như thế! Vì thế, Tô Tần còn hung hăng đánh hắn 1 hồi. Khi đó Nốt Ruồi Đen còn lớn tiếng kêu oan uổng, nói hắn đây là đang khen chính mình, nào có người được khen, còn đánh người chứ! Tô Tần khi đó liền cực độ không nói gì, nàng nhìn 1 cái từ trên xuống dưới chỗ nào cũng giống người nha, chỗ nào là giống động vật chứ, còn dámgọi là ca ngợi! Khi đó Tô Tần ở trong tưởng tượng, vị Âu Dương tuần bổ này hẳn là 1 nam tửcao lớn uy mãnh, thế nhưng, sự thực luôn luôn ngoài ý liệu. Nhìn lại vị tư thế oai hùng hiên ngang nữ tuần bổ này, Tô Tần cảm thấy, câu“Khăn trùm không cho tu mi” dùng để hình dung nàng là chuẩn xác nhất! _ Bọn họ là ai? - Âu Dương Phi đến gần bọn họ, 2 mắt lại nhìn chằm chằmTư Mã Hằng, giữa ánh mắt dò xét mang theo vài phần cảnh giác. Có lẽ là xuất phát từ cao thủ so cao thủ nên có cảm giác nhạy cảm, theotrực giác Âu Dương Phi thấy nam nhân trước mắt này không hề đơn giản,dưới cặp kia biếng nhác như là che giấu trong hai mắt lộ ra vẻ quangmang lợi hại, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả làm cho nàng rấtchán ghét, nàng không thích nam nhân quá mức khôn khéo như vậy. Đồng dạng, Tư Mã Hằng cũng nhìn vị nữ tử giả nam trang đứng trước mắt nàythậm chí là có chút hứng thú, 1 nữ tử phẫn thành nam trang hành tẩutrong phủ nha đã là chuyện kinh thiên, không chỉ riêng là chuyện nàng là nữ tử, mà còn tiếng tăm lừng lẫy kinh thành đệ nhất bộ khoái, liền lànam tử cũng đều cảm thấy khâm phục. Bất quá, hắn không thích nữ tử cường thế như vậy, hắn vẫn tương đối thích… Chuyển con ngươi nhìn về phía nha đầu bên cạnh cũng đang đồng dạng kinh ngạc,khóe miệng tiếu ý trong bất tri bất giác chậm rãi hiện lên… _ Ngạch…- Tô Tần phát hiện, từ lúc gặp mặt, 2 người kia ngoại trừ cùngxem xét đối phương, còn 1 loại thái độ giương cung bạt kiếm khẩn trương. Chậm rãi, trong không khí có 1 luồng mùi thuốc súng lan tràn… Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết trời sinh đối địch! _ Vị này chính là Hằng vương gia, vương gia, vị này chính là Âu Dươngtuần bổ chúng ta- Nhân gia trực tiếp bỏ quên tồn tại của Tô Tần, vì 2người giới thiệu qua lại. Tô Tần bất đắc dĩ thở dài, ai kêu nàng là vô danh tiểu tốt, lại không thểdùng danh hào Nhan Phi Tuyết, như vậy quá mức rêu rao, vì thế, nàng hiện nay chỉ là 1 lính quèn! _ Nga, thì ra là Hằng vương gia a, thất kính thất kính! Không biết vươnggia lần này đến đây có việc gì sao? - Âu Dương Phi trên mặt từ thủy tớichung cũng không có xuất hiện 1 tia hay 1 điểm tâng bốc, tương phản, khi nàng nghe nói danh hào đối phương xong, đáy mắt lại xẹt qua 1 mạt chẳng đáng. Tô Tần đáy lòng trộm cười, xem ra Tư Mã Hằng người này ở bên ngoài cũngkhông được người ưa lắm, mà nghe nói là vị ghét ác như thù kinh thành đệ nhất tuần bổ này, càng đối loại hoàng thân quốc thích này cười nhạt. _ Âu Dương tuần bổ…- Người bên cạnh thấy nàng đối vương gia thái độ hữnghờ như vậy, có chút gấp, len lén lôi kéo vạt áo của nàng, lại rước lấycủa nàng 1 cái lườm. Tô Tần lúc này lại đối vị nữ hào kiệt này vạn phần bội phục, có thể khôngxem trọng địa vị của người khác ngoại trừ nàng, hiện tại lại thêm 1! Tư Mã Hằng không có vì của nàng lãnh đạm mà tức giận, chỉ là khẽ mĩm cườinói- Bản vương hôm nay là mang bằng hữu đến đây thăm hỏi. _ Vương gia muốn thăm hỏi là người phương nào? - Âu Dương Phi vừa nghehắn là đến có chuyện, thế là lập tức làm ra 1 bộ sắc mặt giải quyết việc công đến đối hắn. Tư Mã Hằng như trước đạm đạm nhất tiếu- Chính là vị tiểu huynh đệ ngày hôm trước đến đây tự thú, tự xưng phóng hỏa thiêu hủy phủ vương gia kia! Nghe vậy, Tô Tần giật mình nhìn hắn, đáy lòng nghi hoặc nhảy lên cao, vì sao hắn biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, kỹ càng tỉ mỉ liền ngày cụ thể đềubiết! Nhìn hắn kia tự phụ tươi cười, mắt Tô Tần đã từ từ liễm khởi, xem ra nàng cần phải hảo hảo mà điều tra 1 phen… _ Nga, ngươi nói thế nhưng là cái hắc tiểu tử kia! - Trong giọng nói là khẳng định. _ Phải, chính là hắn! - Tô Tần lập tức tiến lên- Thỉnh cầu Âu Dương tuầnbổ có thể dàn xếp 1 chút, làm cho chúng ta đi vào thăm hỏi hắn. Âu Dương Phi lúc này mới chuyển con ngươi nhìn đến Tô Tần, cô gái trướcmắt xinh đẹp linh lung, mày liễu mắt trong thật đẹp, giữa mặt mày lại có 1 đạo giảo hoạt quang mang như ánh sáng ngọc tinh quang, làm cho ngườita trước mắt sáng ngời. _ Ngươi quan hệ thế nào với hắn? - Âu Dương Phi hỏi. _ Nga, ta là bằng hữu của hắn, bạn rất thân rất tốt! Hắn ngoại trừ ta raliền không còn có bằng hữu nào khác! - Tô Tần vội vàng nói- Vì thế, xincho chúng ta gặp mặt 1 lần đi! Vì có thể thuyết phục Âu Dương Phi, Tô Tần lần thứ 2 phát huy một hồi kỹnăng diễn dịch của mình, 2 mắt hơi có chút phiếm hồng, ánh mắt thànhkhẩn, nói đến sinh động, nàng thu song quyền (Giống như đang cầu nguyện đó),2 mắt mang theo ánh nhìn cầu xin. Ngạch ———————— Âu Dương Phi lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử như vậy, trong mắt rõ ràng có 1chút giảo hoạt, nhưng ánh mắt khẩn cầu này lại làm cho người ta khôngđành lòng cự tuyệt. _ Được rồi, các ngươi đi theo ta! - Cuối cùng nàng vẫn là gật đầu đáp ứng . _ Bạn rất thân, có bao nhiêu hảo? - Đi theo phía sau Âu Dương Phi, Tư Mã Hằng hỏi Tô Tần. Hắn đối với đối phương mới theo từ trong miệng của nàng chạy ra kia, thập phần để ý, rất tốt, bạn rất thân… Bên tai không ngừng vòng quanh những lời này, đáy lòng có 1 thanh âm đốivới mình nói, đối với nàng mà nói, bạn rất thân rốt cuộc ý vị như thếnào! Hắn nhất định phải biết! _ Ngạch, cái kia, bạn rất thân chính là, ý tứ chính là so với sinh tử chi giao thiếu chút nữa, so với bằng hữu bình thường tốt hơn 1 chút! - TôTần 1 lòng chỉ muốn nhìn thấy Nốt Ruồi Đen ra thế nào rồi hung hăng đánh hắn 1 trận, đối với sắc mặt cùng dụng ý của Tư Mã Hằng lúc này lạikhông có để ý nhiều. _ So với sinh tử chi giao thiếu chút nữa, so với bằng hữu bình thường tốt hơn 1 chút…- Tư Mã Hằng ninh khởi chân mày, đây coi như là cái trả lờigì chứ! _ Như vậy, ta đối với ngươi mà nói, là cái loại bằng hữu nào? - Mặc dùbiết hỏi như vậy có chút ngốc, thế nhưng, tâm luôn luôn không nhịn nỗi. _ Ngạch…- Tô Tần căn bản không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, thân thể sửng sốt, cước bộ chậm lại. Tư Mã Hằng không chú ý tới sự khác lạ của nàng, đụng phải nàng, Tô Tầnthân thể liền 1 cái lảo đảo, rồi rơi vào trong ngực của hắn. _ Yaa…- Tô Tần vội vã xoay người, muốn nói xin lỗi, 1 mạt nhàn nhạt mùi vị đạo quen thuộc yếu ớt vòng vào giữa hơi thở. A ———————— Vị đạo này, rất quen thuộc, tựa hồ ở nơi nào ngửi qua… Tô Tần chậm rãi túc khởi chân mày, đáy lòng lại nổi lên vô số dấu chấm hỏi, đến tột cùng là ở nơi nào ngửi qua đây? 2 tròng mắt hé ra, chẳng lẽ là…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]