Không phải chứ! Lại nằm mơ, mà còn là xuân ~ mộng! Vì sao gần đây luôn làmmộng kỳ quái như thế, nằm mơ cũng thì thôi, còn phát ra thanh âm làm cho người ta nổi cả da gà như vậy!?
Ngẫm lại, Tô Tần đánh cái rùng mình, chẳng lẽ thật là muốn tìm bất mãn!
Tay ấn lên vai phải, vết thương nơi đó lần thứ 2 được người băng bó kỹ, đãkhông còn cảm giác bỏng rát muốn thêu đốt, thay bằng thư thái mát lạnh,lại xoa đôi môi, đầu ngón tay tựa hồ còn có thể chạm được ôn nhu triền ~ miên.
Ha hả ——————
Khóe miệng thư thái tiếu ý hiện lên, bất quá khi nàng nhìn thấy trong gươngtrên người của mình đầy dấu đóa anh đào đỏ tươi kia, vui sướng thoángcái liền bị lửa giận trong nháy mắt xông lên diệt sạch.
_ Nha nha, ngươi tên dâm trùng khốn kiếp! Đừng để cho ta tìm ra ngươi, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi! - Tô Tần bộc phát ra 1 trận rống giận.
_ Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? - Hạnh nhi nghe được rống giận của nàng, vội vã từ bên ngoài đi vào.
_ Không có việc gì! - Tô Tần lập tức chỉnh sửa lại áo- Hạnh nhi, ngươi thấy Nốt Ruồi Đen đâu không?
Tiểu tử này từ đêm đó đến bây giờ cũng không có xuất hiện, mất tích sao!
_ Này, tiểu thư, người còn không biết a…- Hạnh nhi vẻ mặt ngượng nghịu.
_ Chuyện gì xảy ra? - Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện, không phải đã kêu hắn chạy trước rồi sao!
_ Hắn vì cứu tiểu thư người, chính mình đi Lục Phiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ly-hon-di/1623044/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.