Tiếu Tuyết cùng Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang, Ngạo Trình cùng ngồi xuống bàn vuông.
Tay cầm tách trà hoa hồng, đặt bên môi, nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào, thơm ngát.
Suy nghĩ vẫn hỗn loạn, trí nhớ rối rắm không có đường ra, muốn nói gì, lại không thể nói, ánh mắt nhìn xuống tách trà.
Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo Trình một bên thưởng thức trà một bên chăm chú nhìn Tiếu Tuyết, muốn biết nàng suy nghĩ cái gì, ánh mắt hai người đều nhìn về khuôn mặt của Tiếu Tuyết.
Thấy nàng chậm rãi uống trà, ánh mắt vẫn đặt trên tách trà, sắc mặt bình thản, nên không nhìn thấu được suy nghĩ của nàng.
Liệt Vinh Khang nói "Bổn vương vẫn nên gọi muội là Mị Nhi, hay là cũng gọi muội là Tuyết nhi như bọn họ?"
"Ha ha ha… Tĩnh Nam Vương không cần phân biệt xưng hộ, kỳ thật cái tên chỉ là một danh xưng thôi, ngài muốn gọi thế nào, đều được!" Tiếu Tuyết ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm thuý kia.
Tiếu Tuyết muốn hỏi chuyện trước kia, lại phát hiện lời muốn nói cuối cùng vẫn không có cách nào để nói ra.
"Tuyết nhi, về sau sợ là cơ hội tới thăm muội sẽ ít đi, huynh muốn cùng gia phụ rời khỏi Ngạo bảo, có lẽ một năm rưỡi cũng không trở về kinh, muội phải bảo trọng thật tốt!" Ngạo Trình cực lực bảo trì bình tĩnh nhìn người trước mắt, dao động trong lòng chỉ có chính hắn mới rõ ràng. Đó cũng là nguyên nhân hôm nay tới thăm nàng, không muốn cách xa nàng, nhưng hình như hắn cũng không có lý do gì có thể ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636375/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.