Đợi đến khi mọi người rời khỏi phòng.
Liệt Hạo đuổi hết nô tài bên trong phòng ra, trong mắt nồng đậm tình ý, từng sợi quấn quanh, vây lấy trái tim.
Ánh mắt Tiếu Tuyết trong veo như nước, sạch sẽ mà tinh khiết.
Liệt Hạo rất nhanh đi đến bên người Tiếu Tuyết, đặt một cái gối mềm phía sau lưng, để nàng ngồi dậy được thoải mái. Tiếu Tuyết vẫn nhìn Liệt Hạo, ánh mắt chưa từng dời đi.
"Sao vậy Tuyết nhi? Sao lại nhìn bổn vương như vậy?" Liệt Hạo cười có chút tà ác, nhưng trong mắt Tiếu Tuyết, nụ cười kia lại ấm áp, thư thái, còn có bi thương nhàn nhạt. Nguyên nhân vì mình mất trí nhớ sao?
Không tự giác cử động tay phải, nàng xoa nhẹ khuôn mặt có chút tiều tụy kia, cằm dưới lún phún một ít râu, cũng không che đi được khuôn mặt anh tuấn của hắn, ngược lại hơi chút ưu thương nhàn nhạn, tựa như một vương tử u buồn đến mê người trong truyện tranh, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương chậm rãi vuốt ve cái trán đầy đặn, dừng một chút, sau đó đi xuống cái mũi thẳng, lại đến môi, từng chút từng chút xoa xoa.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh nào đó, nhanh đến không có cách nào giữ lại.
Đầu có điểm đau, trong phút chốc hai tay ôm đầu, vùi sâu vào tấm chăn bằng nhung tơ, khẽ run động thân thể.
"Tuyết nhi… Tuyết nhi… không cần dọa bổn vương…" Thần sắc hoảng loạn, giọng nói nghẹn ngào, vừa định đứng dậy tìm Thái Y xem bệnh cho nàng, lại không nghĩ tới cánh tay bị nàng gắt gao túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636372/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.