Bên ngoài chùa cổ, một chiếc xe ngựa hoa lệ thắng cương ngừng lại.
Ngoài xe ngựa không khí ngưng kết thành băng. Tiếu Tuyết ngồi trong xe cảm thấy tình huống không đúng, bâng khuâng không biết có nên đi ra hay không.
"Tĩnh Nam Vương, đã lâu không gặp!" Mĩ nam cầm cương ngựa nói với Tĩnh Nam Vương cách đó không xa, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Ngụy Vương đích thân đến Liệt Quốc thật là vinh hạnh, bổn vương đã đón tiếp chậm trễ!" Nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy Vương.
Ngay lúc hai người nhìn nhau thì Ngạo Trình đi đến sát xe ngựa.
"Tuyết nhi, là muội sao?" Ngạo Trình vội vàng hỏi.
Tiếu Tuyết bối rối nhấc màn che lên, hé ra khuôn mặt tuấn tú vì vội vàng mà đẫm mồ hôi đang phóng đại trước mắt.
"Ngạo Trình!" Tiếu Tuyết kinh hô, vẻ mặt kinh hỉ.
"Mau xuống xe đi, không chỉ huynh, Tĩnh Nam Vương cũng đến." Ngạo Trình vừa nói vừa đem Tiếu Tuyết ôm tới trước mặt.
Ngạo Trình dắt Tiếu Tuyết đi đến gần Tĩnh Nam Vương cách đó không xa.
"Có sao không?" Vẻ mặt khẩn trương không cần nói cũng biết.
"Yên tâm, không có việc gì!" Tiếu Tuyết lạnh nhạt cười. Nụ cười đẹp như hoa!
Mà lúc này Ngụy Vương lại cụp mắt, ánh mắt ẩn dấu đau đớn cùng không cam lòng. Nhưng cũng không còn cách nào khác.
"Thời gian không còn sớm, muội muốn gặp Hành Ân Đại Sư." Tiếu Tuyết nói với Ngạo Trình cùng Tĩnh Nam Vương, giọng điệu thật chắc chắn.
"Mị Nhi, muội vẫn quyết định đi sao? Nhưng Hạo Vương hắn… chẳng lẽ không còn lý do nào khiến muội lưu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636367/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.