Một đêm không ngủ, hỗn loạn đến trời tảng sáng mới đi vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời tùy ý chiếu rọi báo hiệu thời tiết hôm nay rất tốt, cả viện bao phủ toàn bộ ánh mặt trời, cũng phá lệ có vẻ ấm áp.
Tiếu Tuyết trong mơ màng tỉnh lại, lại hoảng hốt chính mình thế nhưng tìm được đường về nhà, trong đầu linh quang hiện ra, nếu nhất định cùng Hạo vô duyên, vậy không bằng hiện tại nên nghĩ biện pháp trở lại thế giới của nàng, chỉ cần thời gian lâu dần, sẽ quên hết thẩy ở nơi này, không phải có câu nói: thời gian là liều thuốc quên đi tốt nhất hay sao, coi như đây chỉ là một giấc mộng đẹp đi!
Tiếu Tuyết chuẩn bị thay quần áo thì phát hiện hôm qua nước mắt dính ướt vạt áo. Cười khổ! Từ khi đến thời không này, nàng hình như cực kỳ đa sầu đa cảm, nước mắt như tràn ra, không có thể khống chế. Nay tìm được nguồn hi vọng, nàng có thể vui vẻ không.
Không muốn bi thương, thì tìm việc có ý nghĩa làm, cũng không uổng phí trời xanh cho mình một lần kỳ ngộ xuyên không.
Nghĩ nghĩ, Tiếu Tuyết vẫn là gọi Tiểu Lan đến hầu hạ, quần áo cổ đại có vẻ rườm rà, chính mình nếu muốn giải quyết xong, phỏng chừng lại lãng phí thiệt nhiều thời gian. Trong lòng đã có hi vọng, tâm tình càng thư sướng, thời gian cũng không thể lãng phí nhiều.
Sau một lúc rửa mặt chải đầu,
"Tiểu thư, Vương gia đang đợi người cùng nhau dùng bữa." Vừa mới rửa mặt chải đầu xong Tiểu Lan liền vội vàng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636356/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.