Từ lần trước sau thiết yến của Thái Hậu, Tiếu Tuyết thường xuyên đi đến Thái Hòa Cung, trong cung rất nhiều cung nữ, thái giám, còn có một ít phi tần đều rất thích Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết cũng rất thích Hoàng Thành yên tĩnh thế này. Tuy vậy Tiếu Tuyết cũng biết đây chỉ là mặt ngoài của nó, chỉ cần mọi người không xung đột cũng có thể ở chung tốt lắm, nếu có xảy ra chút sự tình, chỉ sợ cảnh hài hòa kia sẽ bị tước đoạt.
Thái Hậu rất hoà ái, ban đầu là vì Liệt Hạo nhưng về sau Thái Hậu cũng sủng ái Tiếu Tuyết vô cùng, Tiếu Tuyết cũng vô cùng bất đắc dĩ mà nhận phần tình thân Liệt Hạo cung cấp dư dả này. Chỉ là nàng thường xuyên nhìn thấy Hoàng Thượng thâm trầm, Tiếu Tuyết trong lòng khó hiểu, không biết vì nguyên do gì, đối với Hoàng Thượng, Tiếu Tuyết cảm thấy sợ hãi. Lúc trước Tĩnh Nam Vương bắt Tiếu Tuyết đi, nàng cũng không có chút gì là vẻ sợ hãi, nhưng là Hoàng Thượng có một cỗ hơi thở lạnh lùng, như gần như xa. Trong lòng áp lực không chịu nổi.
Đến nước này Tiếu Tuyết tận lực tránh cùng Hoàng Thượng chạm mặt, để bớt xấu hổ, cũng ít sợ hãi hơn.
Đêm, yên tĩnh vô sắc, không trung rải đầy sao, mỗi khi ban đêm Tiếu Tuyết tưởng nhớ nhung Liệt Hạo, đếm từng ngày gặp lại Liệt Hạo, yên lặng cầu nguyện hắn bình an trở về.
Khoát lên trường sam màu tím, thanh nhã lạnh nhạt, phiêu dật tự tại, là phục sức Tiếu Tuyết thích nhất, nhờ Tình nhi lấy ra đàn cổ, muốn giải toả nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636330/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.