Khó nhịn hết sức, Liệt Hạo chậm rãi cúi đầu trói chặt đôi môi mềm mại của Tiếu Tuyết, trằn trọc, Tiếu Tuyết mơ hồ hết sức, thở gấp mãnh liệt.
Liệt Hạo chợt buông đôi môi mềm mại của Tiếu Tuyết ra, lưỡi thon dài thăm dò vào, thoả thích mút đôi môi đang si mê kia, môi của nàng tựa như dính đầy ‘nọc độc’ hấp dẫn hắn. Muốn ngừng mà không được, hôn, giống như không đủ biểu đạt tình ý với người mình yêu,đôi tay từ từ tìm tới bầu ngực non mềm của Tiếu Tuyết, yêu kiều vuốt ve, nhìn nó cương lên.
Đầu nhũ ở trong tay nở rộ, hai mắt Liệt Hạo lại cuồng dã. (điên cuồng, rạo rực)
"A…" Tiếu Tuyết trong lúc mê ly cảm thấy một tia đau đớn, đau phát ra tiếng, khôi phục lý trí "Không… Không cần…Vương gia…"
"Ái phi gọi ta là gì?" Muốn trừng phạt. Thẳng đến lúc Tiếu Tuyết phát ra tiếng mới chậm rãi thu hồi dục niệm chính mình, nếu như không phải như vậy, chỉ sợ chính mình vừa rồi không khống chế được, bất quá đối với lời vừa rồi của Tiếu Tuyết cũng là không thể chấp nhận.
"Nói… Nàng vừa mới gọi bổn vương là gì?"
"Không…"
Ở trong lòng Liệt Hạo, môi hắn vẫn không rời khỏi nàng, Tiếu Tuyết lại không dám vi phạm, bằng không lại không biết nam nhân này trừng phạt chính mình ra sao "Hạo… Thiếp mệt mỏi quá…. Buông tha cho thiếp, van cầu chàng…"
"Nhớ kỹ, về sau nếu còn xưng hô khiến bổn vương không thích, nàng nên biết ta sẽ trừng phạt nàng như thế nào?"
Tiếu Tuyết liên tiếp gật đầu nhỏ của mình, sợ Liệt Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636315/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.