Vẻ mặt Tiếu Tuyết hoảng hốt tiến vào viện của nàng "Tiểu thư, hu hu hu… Nô tỳ cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu thư rồi."
"Tình nhi! Muội trở về rồi sao? Có thật là muội không?"
"Tiểu thư, người làm sao vậy, người có khoẻ không?"
Tiếu Tuyết kích động ôm Tình nhi "Nha đầu chết tiệt, về sau không được làm ta sợ như thế nửa." Cả người Tiếu Tuyết run run ôm lấy Tình nhi. "Tình nhi, tỷ không sao, chỉ là lo lắng cho muội mà thôi."
"Tiểu thư, nô tỳ cũng không sao, Vương gia không có xử phạt nô tỳ. Thật ra, Vương gia chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?"
"Tiểu thư, Vương gia rất coi trọng người, tiểu thư cuối cùng cũng nhận được đền đáp của Vương gia rồi." Tình nhi nói xong thì từng giọt lệ hai bên mắt thi nhau rơi xuống như mưa, Tiếu Tuyết nhẹ nhàng thay Tình nhi lau nước mắt.
"Những thứ này là vì Lý Mị Nhi mà rơi à, muội cho rằng Vương gia cuối cùng cũng bắt đầu đối với Lý Mị Nhi động tình sao? Nha đầu ngốc."
"Tiểu thư, người…. không vui sao?"
"Ha ha ha…tỷ rất vui mà." Tiếu Tuyết trong lòng đau đớn nhưng có ai có thể hiểu thấu đây, một giọt lệ trong suốt trượt xuống hai má của Tiếu Tuyết.
"Tình nhi, đem đàn tranh đến đây đi."
"Vâng, tiểu thư."
Tiếu Tuyết hiện tại thầm nghĩ muốn trút hết nỗi lòng, trái tim của nàng đang vô cùng bối rối! Nếu chính nó không thể tìm ra lối thoát thì nàng làm sao để giự mình bình tĩnh đây? Vì sao, vì sao lại cho nàng đến nơi này, vì sao….vì sao chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636298/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.