Tử Lạc nhẹ nhàng đặt Mịch Chi xuống giường, cả người cô càng lúc càng nóng hừng hực, đến độ cả hắn cũng có thể cảm nhận đuoc dù chưa chạm vào cơ thể cô.
Hắn đi đến mở tủ lấy ra một lọ thuốc, rồi cố gắng lấy một tay tách miệng cô ra.
-Mở miệng ra! Nghe Bổn vương nói không? Há miệng ra.
Mịch Chi bây giờ thần trí đâu còn tỉnh táo, cô thật sự không còn biết gì nữa. Chỉ nằm đó thân người không ngừng cựa quậy.
Tử Lạc đổ vào miệng cô một thứ bột màu trắng, mùi vị khó chịu vô cùng.
Vốn là thuốc cầm máu và điều trị vết thương nhỏ, hắn chỉ muốn vết thương trong miệng cô khá hơn.
Mịch Chi ho khụ khụ từng cơn khi ngậm lấy thứ thuốc đó, mày liễu cau có, hai mắt nhắm nghiền.
Tử Lạc hai tay vỗ vào mặt cô, giọng điệu sững sốt vô cùng.
-Xuyên Nhi! Nàng nghe Bổn vương nói gì không? Trả lời Bổn vương đi.
Mịch Chi bây giờ như bị lửa đốt khắp châu thân, thật sự vừa nóng vừa ngứa ngáy tột cùng. Cơ thể cô không ngừng vặn vẹo, uốn éo. Tay chân thoáng chốc lại co rút. Miệng thở hồng hộc nặng nề.
-Nóng.....nóng...quá...ưm...
Cô hé môi rên rĩ, rồi bất chợt hai tay cô đưa lên cào cấu lấy cơ thể mình đến xây xước. Tử Lạc kinh hồn bạt vía, hắn lập tức nắm lấy rồi kiềm chặt hai tay cô xuống giường.
Xuân dược đã bộc phát đỉnh điểm, khiến Mịch Chi không thể chịu đựng nổi mà bắt đầu tự hành hạ thân thể mình.
Mịch Chi lúc này mở nhẹ mắt, cô nhìn lấy nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/169229/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.