Trời đã điểm xế chiều, cuối cùng Mịch Chi cũng thoát được Phụ thân, Phụ mẫu bất đắc dĩ kia. Họ lên xe ngựa trở về Uông gia trang, trước khi đi Uông phu nhân hai mắt rưng rưng còn cố ôm lấy cô không muốn rời xa. Khiến Mịch Chi không khỏi cảm thấy mủi lòng khi nhớ đến cha mẹ mình. Hai mắt cô cũng tự dưng đỏ hoe, Sóng mũi cay cay.
Sau khi tiễn họ đi khỏi, Mịch Chi rạo bước chậm rãi bỗng dưng lại gặp bé trai lúc sáng cô đã cứu lên dưới hồ nước.
Thằng bé chạy đến níu lấy y phục của cô, hai mắt tròn xoe, má bụ bẫm như hai cái bánh bao nhỏ trông đáng yêu chết đi được.
-Tỷ tỷ.
Tiểu Hồng bên cạnh liền hơi lo lắng, lập tức muốn gỡ lấy tay cậu bé ra.
-Đồng Đồng, không được vô lễ.
Bất chợt Mịch Chi đưa tay ngăn Tiểu Hồng lại, cô ngồi xuống trước mặt cậu bé, một tay đưa lên véo nhẹ vào bầu má hồng hào của nó một cái.
-Em tên Đồng Đồng sao?
Cậu bé cười híp mắt gật đầu, rồi đưa tay vào túi áo lấy ra một con ngựa nhỏ được khắc bằng gỗ đặt vào tay Mịch Chi.
-Đồng Đồng muốn tặng Tỷ Tỷ cái này.
Mịch Chi thoáng kinh ngạc, cô cầm con ngựa gỗ đó lên nhìn tới nhìn lui, bỗng dưng Tiểu Hồng bên cạnh thốt lên.
-Đồng Đồng, không phải đây là món đồ em thích nhất sao hả?
Mịch Chi ngẩng mặt nhìn lấy Tiểu Hồng, rồi lại quay sang Đồng Đồng.
-Nếu là thứ mình yeu thích nhất sao em lại tặng người khác? Chị không nhận đâu Đồng Đồng. Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/169225/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.