Mãn đông năm Phổ Triều thứ ba, tuyết lớn qua đi, khắp nơi trong thành Trường An tuyết đã tan gần hết, những tán cây cằn cõi rũ bỏ lớp tuyết, vương mình ra bên ngoài, chuẩn bị đón thêm một khúc giao mùa ấm áp sắp đến.
Mịch Chi ngồi ở trong phòng, cẩn thận ôm cổ cầm đặt vào tay vải lớn, sau đó bọc lại vài vòng. Ngón tay chậm rãi lướt qua, trên môi vô thức mỉm cười, cô lại nhớ đến tương tư khúc mà Tử Lạc đã dạy cho cô. Hôm nay là tròn một trăm ngày của hắn, trong phủ từ sớm đã tất bật khá nhiều việc. Trên dưới đều trong tâm trạng nặng nề, chuẩn bị bữa cúng một trăm ngày cho hắn.
Tiểu Hồng bên ngoài cửa lén nhìn chủ tử trước khi đi vào, cố không khóc khi đứng ở trước mặt chủ tử. Từ lúc nhị vương gia đi, chủ tử của nàng gần như sống cũng như chết. Ngọc thể càng lúc càng yếu, đến hôm nay chỉ còn giữ lại chút hương sắc sau cùng, nhưng yếu ớt đến đáng thương.
Bản thân Mịch Chi biết rõ tình hình của mình, nhưng tâm trạng lại có phần thanh thản. Cô thấy Tiểu Hồng đứng ở cửa, liền lên tiếng gọi: "Tiểu Hồng!"
"Tiểu thư!" Tiểu Hồng đi vào, thu vội đôi mắt vừa ngấn nước.
Mịch Chi biết nàng ta lại vì mình mà suýt khóc, cho nên mới cười trấn an: "Ta không sao, cô đừng có nhìn thấy ta là lại khóc như vậy!"
Tiểu Hồng lấy tay áo lau lau: "Không có!", sau đó tươi tắn ngẩng đầu nhìn Mịch Chi.
Đột nhiên nàng ta nhìn lên vật đang cuộn trong tay vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/1664722/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.