-Ngọc thể của Nương Nương khá yếu, xin Vương gia hãy chú ý cẩn trọng! Bây giờ thì không có gì đáng ngại, chỉ do kích động, tâm hư khí phế nên dẫn đến ngất đi. Chỉ cần tẩm bổ, nghĩ ngơi là được!
Thái y sau khi bắt mạch chẩn đoán cho Mịch Chi, quay sang bẩm tấu với vị Vương gia đang đứng cạnh bên.
Tử Lạc không nói gì thêm, chỉ chớp nhẹ mắt.
-Vậy hạ quan xin phép cáo lui!
Thái y được Tiểu Hồng tiễn ra ngoài, bên trong chỉ còn Tử Lạc cùng với Mịch Chi.
Hắn ngồi xuống bên giường, tay đưa lên vén nhẹ vài sợi tóc rũ trên ngọc dung của cô.
Đôi mắt rơi ngay vết thương ngay cổ tay, được quấn băng vải trắng toát.
Tử Lạc khẽ nâng cánh tay ấy của Mịch Chi lên, tham luyến hôn nhẹ lên nó, vẻ mặt xót xa vô cùng.
-Xuyên Nhi....xin lỗi nàng! Bổn vương đã quá tệ bạc!
Hắn ngồi bên cạnh Mịch Chi hồi lâu, rồi đứng dậy lui ra ngoài để cô nghỉ ngơi. Bên trong chỉ còn Tiểu Mai chăm sóc, Tiểu Hồng thì đi sắc thuốc.
.......
Tử Lạc đang ngồi ở thư phòng đọc văn thư, liền bị tiếng gõ cửa dồn dập quấy rầy,
-Vào đi.
Cửa phòng mở tung, bên ngoài Tiểu Mai hớt hả chạy vào vẻ mặt khó coi vô cùng.
-Vương...Vương gia...
-Chuyện gì?
Tử Lạc đột nhiên có linh cảm không hay, hắn đứng bật dậy đi khỏi ghế.
-Nương...Nương Nương...
Sau khi nghe Tiểu Mai nói, hắn phất áo đi nhanh khỏi thư phòng. Khí sắc khá tồi tệ.
.........
-Cô! Cái thứ quận chúa lẳng lơ...trắc nết!.....biến đi cho bà..
Mịch Chi đứng xiêu xiêu vẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/1664700/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.