Ở một góc hoa viên rộng lớn, hai nữ nhân đang chụm đầu rầm rì to nhỏ.
“Dạo gần đây hắn thờ ơ với ta.”
“Có chuyện đó sao?”
Lại rầm rì to nhỏ, kể lể, thở dài. Cuối cùng, một nữ nhân tinh nghịch híp mắt, ra vẻ cảm thông cầm tay nữ nhân còn lại xiết nhẹ.
“Hoàng tẩu, hắn không thờ ơ với tỷ đâu, là do hắn quá mệt mỏi, dạo gần đây sứ thần về chầu quá nhiều, lại còn lo chu toàn lễ phong Hậu cho tỷ. Ta sẽ chỉ tỷ vài cách khiến hắn muốn thờ ơ cũng không được.”
Hồ Thủy Linh nói xong lại nghĩ đến sắc mặt của Vân Thuận Đế lúc ấy không khỏi cười gian xảo, ha ha, Vân Thuận Đế, hôm nay Hồ Thủy Linh ta cho lão hồ ly nhà ngươi chết một cách oanh oanh liệt liệt.
Nhạc Vân Cung ngập tràn hơi nước, Vân Thuận Đế đứng như trời trồng giữa khung cảnh thập phần mờ ám. Cách hắn vài bước chân, Nhạc Nghi đang ngâm mình trong bồn tắm, mái tóc dài đen nhánh vắt qua một bên vai để lộ mảnh da thịt trắng noãn mềm mại đầy quyến rũ, chiếc cổ thanh mảnh còn đọng những giọt nước mơ hồ càng thêm phần mời gọi khiến Vân Thuận Đế chợt thấy cổ họng khô khốc, bao mệt nhọc đều rũ nhau chạy mất không còn một mống.
“Thiên, chàng về rồi sao?”
Nhạc Nghi bất chợt quay lại nhìn hắn. Nước nóng khiến da mặt nàng ửng hồng, đôi mắt long lanh thu hút, đôi môi mọng đỏ ướt át, một dáng vẻ mềm mại, yêu mị khác hẳn ngày thường càng khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-de-ta-bao-ve-nguoi/2868596/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.