Lúc này, trong Càn Khôn cung đã tĩnh lặng, Vân Thuận Đế, Phụng Phi Vũ, Hồ Thủy Linh đứng mặt đối mặt với Lão Bất Tử cùng Tinh Linh cô tử. Không khí vừa nặng nề lại có chút ngượng ngùng. Vân Thuận Đế tuy biết chuyện đã lâu nhưng cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng khi gặp được mẫu thân, hắn chính là bản sao hoàn mỹ từ người mẹ của mình. Phụng Phi Vũ một vẻ lạnh lùng khó đoán, khuôn mặt lúc đen lúc đỏ, chẳng biết là vì giận, vì ngại hay vì sợ.
Trong ba người con, Tiểu Tinh Linh thấy có lỗi nhất với Phụng Phi Vũ, hắn đã chịu tổn thương quá nhiều từ mưu đồ của người lớn, nàng chần chừ đưa tay về phía hắn, tha thiết gọi.
“Vũ Nhi, mẫu thân xin lỗi con.”
Phụng Phi Vũ lại lùi lại một bước tránh xa bàn tay mà hắn từng khao khát có được. Tiên hoàng tuy yêu thương Phụng Phi Vũ nhất nhưng vợ hắn vẫn đứng đầu, thấy con như thế liền có chút nóng nảy, quát.
“Vũ Nhi, không được vô lễ.”
“Vũ, ta mệt, ta muốn về nhà.”
Hồ Thủy Linh chợt phụng phịu ôm lấy tay hắn làm nũng. Phụng Phi Vũ cúi xuống nhìn nàng, bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng đang chiếu về phía mình thì lòng cũng buông lỏng đôi chút, hắn hơi mỉm cười cùng nàng, quả quyết đáp.
“Được, ta đưa nàng về.”
Nói xong liền ôm nàng khinh công đi mất. Khải Thụy Đế giận dữ nhìn theo bóng dáng ngày một xa của hắn, tính phát tác thì Tiểu Tinh Linh đã níu tay hắn lại.
“Đừng, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-de-ta-bao-ve-nguoi/2868579/chuong-38-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.