Hồ Thủy Linh đau lòng ngồi xuống cạnh giường nhìn Phụng Phi Vũ đang thoi thóp chờ chết. Quá trình giải Bách Độc không những không được dừng lại giữa chừng còn phải không được nhiễm thêm bất cứ loại độc nào. Suốt hai tháng cẩn thận đề phòng, cuối cùng lại vẫn bị đám người ngu ngốc kia phá hỏng, nếu không phải lo cứu Phụng Phi Vũ, có lẽ lúc này nàng đã đem Mạc Kỳ Phong ra hành hạ cho dở sống dở chết rồi.
“Vũ, Vũ, chàng mau tỉnh đi.”
Nàng vỗ nhẹ lên mặt hắn, cố sức lay tỉnh Phụng Phi Vũ vẫn đang hôn mê mà không biết mình đã đổi cách xưng hô từ khi nào. Yêu cầu đầu tiên của việc giải Bách Độc chính là người trúng độc phải hoàn toàn tỉnh táo. Phụng Phi Vũ trong mơ hồ cùng dần hồi tỉnh, suy kiệt hé mắt nhìn gương mặt của Hồ Thủy Linh đang gần kề, yếu ớt gọi.
“Hiểu Minh.”
“Vũ, chàng bị trúng độc nặng lắm rồi. Ta sẽ giải độc ngay cho chàng. Chàng phải ráng tỉnh táo, có biết không?”
Phụng Phi Vũ hơi gật đầu, cảm nhận được tay Hồ Thủy Linh đang xiết chặt lấy tay mình thì cảm giác bất an cùng lo sợ có chút thuyên giảm. Phụng Phi Vũ hắn vào sinh ra tử là chuyện thường ngày, chết hắn không sợ, nhưng trước mắt hắn còn rất nhiều việc chưa làm xong, hoàng thượng vẫn cần có hắn phò trợ, hắn thật sự chưa muốn chết, cũng không đành lòng chết. Bàn tay Hồ Thủy Linh run lên khe khẽ trong tay hắn, hơi thở nàng phảng phất bên tai cùng giọng nói ngập tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-de-ta-bao-ve-nguoi/2868518/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.