Hồ Hiểu Minh còn đang cắm cúi nghiên cứu những phi vụ làm ăn gần đây của Tuyệt Mệnh môn thì tên tiểu nhị Lưu Khang đã vội vàng chạy vào, vẻ mặt xanh xám hoảng sợ.
“Môn… môn chủ, Vương… vương gia đến tìm ngài.”
“Tìm môn chủ hay tìm Hồ công tử?”
Nàng lúc này đang mặc một thân hồng y hoa lệ bằng sa mỏng mềm mại, khuôn mặt cũng đã hồi phục lại như cũ, không còn vết sẹo gớm ghiếc, làn da trắng nõn mịn màng càng thêm sáng trong như bạch ngọc dưới lớp tơ lụa màu đỏ. Nhạc Vô Thường đứng hầu bên cạnh hơi nhíu mày, cất tiếng hỏi giùm suy nghĩ vừa bật lên trong đầu nàng. Lưu Khang nuốt vội một ngụm nước bọt, khó khăn đáp.
“Là… là Hồ công tử.”
Hồ Hiểu Minh buông sổ sách trên tay xuống, buồn cười nhìn hắn.
“Làm cái gì mà ngươi sợ đến thế? Hắn ăn thịt ngươi sao?”
“Môn chủ, Vương gia không tìm được Hồ công tử, đang muốn phá tung cả Mỹ Nhân lâu rồi.”
Lưu Khang nói như muốn khóc, nhớ lại sắc mặt âm lãnh đến dọa người của vị vương gia kia thì càng rét run. Tiếng đồn không sai a~ đúng là chẳng khác nào Diêm vương đòi mạng.
Hồ Hiểu Minh nhướng mày, một chút chủ ý nghịch ngợm chợt lóe, nàng kéo Nhạc Vô Thường lại nói nhỏ với hắn vài câu rồi lại bình tĩnh cầm sổ sách lên đọc. Lưu Khang thấy môn chủ nhàn nhạt như không, lại nghe Nhạc quân sư nói nhỏ, hồn vía suýt lên mây, nhưng thấy ánh mắt dọa người của Nhạc quân sư thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-de-ta-bao-ve-nguoi/2868497/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.