Chuyến du ngoạn bằng thuyền trên sông Thụy Khuê cuối cùng đành gác lại, đương lúc Hồ Hiểu Minh cùng Phụng Phi Vũ chuẩn bị bước xuống thuyền, một thuộc hạ của hắn liền xuất hiện bẩm báo gì đó. Khuôn mặt lạnh nhạt của Phụng Phi Vũ có chút bất ngờ lại xen lẫn một nét vui mừng hiếm thấy. Hồ Hiểu Minh đứng gần đó, chỉ vì một chút biến hóa nho nhỏ trên khuôn mặt luôn phủ sương mù kia mà khiến tim nàng nảy lên một cái.
Thì ra Phụng Phi Vũ cũng có một mặt nhu hòa, ôn nhuận như thế, ánh mắt không lạnh lẽo khó đoán mà trong veo như nước hồ thu, bên trong là muôn vàn ấm áp cùng nhu tình. Dù chỉ một thoáng biến hóa rất nhanh nhưng nàng vẫn kịp nhận ra. Chỉ biết bản thân mình đứng hóa đá nhìn hắn, nghe hắn nói mơ hồ gì đó rồi bất tri bất giác mà theo hắn hồi phủ. Nàng chậm rãi theo sau nhìn dáng đi có chút hấp tấp của hắn thì càng ngây ngẩn. Là chuyện gì, hay nói chính xác hơn là ai khiến hắn biến đổi như thế? Chắc chắn là một người nào đó vô cùng quan trọng.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh một nữ tử yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện sau chiếc quạt lông vũ mềm mại, ánh mắt tràn ngập nụ cười. Hồ Hiểu Minh bất giác khẽ “À” lên một tiếng, nàng quên mất một việc, Định Vương vốn có một vị chính phi, nghe đồn rất được sủng ái, có lẽ chính là người đó.
“Hồ đệ, sao vậy?”
Phụng Phi Vũ đang sải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-de-ta-bao-ve-nguoi/2868480/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.